Đêm đó, ngồi bên mép giường tôi, mắt đỏ hoe, thậm chí còn quỳ xuống,chỉ để diễn kịch cho bố mẹ tôi đang đứng ngoài cửa xem.
Anh bố mẹ đi ăn xa quanh năm, là trai, điều mong muốn nhất là có thể đưa tôi đi thư giãn sau kỳ thi.
Anh còn lôi cả chuyện năm xưa khi tôi bị sốt, đã cõng tôi chạy ba con phố tìm phòng khám ra kể lể.
Bố mẹ tôi vốn đã luôn cảm thấy áy náy với đứa con trai lớn này,nên lập tức đứng ra “trọng tài”, cầu tôi phải đi cùng một chuyến.
Tôi không thể trái lời, đành miễn cưỡng đồng ý.
3
Khi chiếc xe rời khỏi khu đô thị, tôi những toà nhà phía sau dần thu nhỏ lại trong gương chiếu hậu.
Điện thoại trong túi khẽ rung.
Là tin nhắn từ chính tôi ở tương lai:
“Nhất định đừng đi dã ngoại cùng họ! Họ định bán cậu đi! Trong cốp xe có dây thừng và thuốc mê!”
Tôi bình tĩnh nhắn lại một câu:
“Muộn rồi.”
Tôi chỉ biết siết chặt lấy điện thoại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Anh trai từ ghế phụ quay đầu lại tôi, đưa cho tôi một chai nước hoa quả ướp lạnh:
“Say xe à? Anh mua đúng loại em thích nhất nè.”
Lan Lan ngồi bên cạnh tôi, thân mật tựa đầu lên vai tôi,như thể mấy chuyện mấy hôm trước chưa từng xảy ra.
“Tiểu Khê kìa, phía trước chính là đường đèo rồi đó, nghe bình minh trên đỉnh núi đẹp lắm.”
Khi ta , mùi nước hoa nam phảng phất trên tóc —chính là mùi hương mà tôi hay dùng.
Vì đã cảnh báo từ trước, nên tôi cực kỳ cảnh giác.
Nhưng mấy ngày đầu, họ không có bất kỳ tĩnh nào.
Cũng chẳng có thêm tin nhắn nào từ tương lai gửi đến.
Anh trai thì mỗi ngày đều dẫn chúng tôi đi ăn uống, du lịch khắp nơi,
Lan Lan thì không ngừng chụp ảnh, miệng thì thầm: “Phải ghi lại nhật ký kỳ nghỉ của thủ khoa mới ~”
Cứ thế hơn một tháng trôi qua.
Kết quả thi sắp công bố, mà họ vẫn chưa có thái gì,khiến tôi thoáng nghĩ, có khi nào thật sự chỉ là đi chơi.
Cho đến hôm đó, trai phát hiện một suối nước nóng hoang dã,rồi lái xe đưa chúng tôi tiến sâu hơn vào vùng núi.
Đường càng lúc càng xóc, tín hiệu điện thoại lúc có lúc không.
Đột nhiên, Lan Lan lên một tiếng, chỉ tay ra cửa sổ:
“Nhìn kìa! Có phải đom đóm không?!”
Tôi vừa quay đầu theo hướng tay ta chỉ, thì khóe mắt lại bắt gặp trai đang lén lấy ra một chiếc lọ nâu nhỏ từ ngăn đựng đồ.
“Em mệt rồi đúng không?”
Anh dừng xe giữa rừng, mở nắp lọ rồi đổ một ít dung dịch trong suốt vào ly giấy:
“Anh xin trà an thần từ ông chủ nhà trọ. Uống một chút rồi ngâm suối nóng sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi liếc xung quanh — bốn phía tối đen như mực, không thấy nổi một ánh đèn.
Đúng lúc này, điện thoại tôi rung lên liên tục:
“Trong nước có thuốc! tôi biết cậu sẽ nhận ra! Đừng uống! Nhưng cậu chỉ là một đứa trẻ, không dễ thoát . Hãy giả vờ mắc bẫy. Tôi đã để sẵn đồ cứu nguy cho cậu.”
Tôi lập tức hất đổ ly nước, chất lỏng màu nâu bắn đầy lên quần màu kem của tôi.
“Em gì ?!”
Sắc mặt ta lập tức thay đổi, ánh mắt dịu dàng lúc nãy biến thành hung ác.
Lan Lan hét lên, chui sát vào cửa xe, vô ấn xuống nút mở kính, gió đêm ẩm ướt và mùi đất bốc lên cuốn vào xe.
“Anh…” Tôi cố gắng khiến giọng mình run rẩy. “Em… em muốn đi vệ sinh.”
Anh tôi tôi ba giây, rồi bỗng bật ,chỉ là nụ ấy không hề chạm đến đáy mắt:
“Ngốc quá, sao không sớm. Lan Lan đi với em, ở đây chờ.”
Lan Lan kéo tay tôi, dẫn tôi đi vào rừng.
Đến khi không còn thấy bóng xe nữa, ta đột nhiên đẩy mạnh tôi ngã xuống đất.
“Còn giả vờ cái gì!”
Cô ta ngồi xổm xuống trước mặt tôi, gương mặt trang điểm kỹ càng tràn ngập oán độc:
“Thật nghĩ tôi không biết cây bút bị đổi sao? May mà cậu chuẩn bị bút dự phòng, nếu không tôi đã không lấy điểm của cậu rồi!”
Bạn thấy sao?