“Từ đầu tới giờ ta chỉ mình chàng.”
Thái tử vừa có chút cảm lại thấy ngọc bội trên cổ nàng ta.
Đó là ngọc bội tổ truyền của nhà họ Lâm, hắn từng tận mắt thấy ta và Lâm Trường Chỉ đeo.
“Đến hôm nay, ngươi vẫn còn lừa ta!” Thái tử rốt cuộc không nhẫn nhịn nữa, rên rỉ, “Ta có mắt không tròng, lại để loại người như ngươi lừa gạt, còn tưởng ngươi có có nghĩa với ta.”
“Nếu ngươi chưa bao giờ thích ta, cần gì phải bộ tịch lừa cảm của ta?”
“Ngươi và Lâm Trường Chỉ đã nhau như thế, lẽ nào tưởng ở cạnh ta rồi vẫn tiếp tục d.â.m l.o.ạ.n với hắn?!”
Hắn càng càng giận, sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo.
Thẩm Ngữ Khanh quỳ xuống cầu xin, hắn cũng không lòng: “Bạch lăng hay rượu độc, ngươi chọn một đi. Ta không muốn tự phải tự ra tay.”
Tối hôm đó, thái tử để lại một câu.
Đó cũng là câu cuối cùng của y với Thẩm Ngữ Khanh trong kiếp này.
Bạn thấy sao?