Cậu Còn Nhớ Tôi [...] – Chương 1

1

Buổi gặp mặt fan đầu tiên của Phó Tự còn chưa bắt đầu đã leo lên hot search.

Khoảnh khắc ấy đích thân đứng ở cổng hội trường chào đón người hâm mộ bị ai đó chụp lại, lập tức đứng đầu bảng tìm kiếm.

# PhóTự–ngôiSaoCưngFanNhấtNộiVũ#

Lúc đó tôi đang kẹt xe trên đường.

Dạ dày vẫn âm ỉ đ ,au như mọi ngày, tôi muốn phân tán sự ý một chút nên tiện tay bấm vào hot search, khuôn mặt quen thuộc ấy lập tức xuất hiện trên màn hình.

“Cô bé, cháu cũng là fan của cậu ấy à?”

Chú tài xế ngồi cạnh liếc tôi, hiền từ, “Con tôi cũng là fan của Phó Tự, thích cậu ấy lắm.”

Tôi cố nhịn cơn khó chịu, mỉm gật đầu:

“Vâng, cháu rất thích ấy.”

Không phải kiểu thích của fan với thần tượng, mà là tôi thích con người Phó Tự.

Từ năm mười sáu tuổi đến nay, tôi đã thầm suốt chín năm trời.

Không hiểu vì sao, quãng đường từ bệnh viện đến hội trường vốn chỉ mất hai mươi phút, hôm nay lại kẹt xe mãi không đi nổi.

Khi tôi đến nơi, buổi gặp mặt đã sắp bắt đầu, fan đã vào hết, ngoài cổng chỉ còn một bảo vệ.

Vận xui lại tiếp tục ập tới.

Tôi vội vàng lục tìm tấm vé chợ đen đắt đỏ trong túi, quét mã mấy lần vẫn không .

Chú bảo vệ bắt đầu mất kiên nhẫn, tôi đầy nghi ngờ:

“Cô bé, vé của không phải là vé giả đấy chứ?”

“Cái gì?” Tôi cuối cùng cũng nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Tôi mua phải vé giả sao?

“Không… không thể nào, tôi đã tốn rất nhiều tiền để mua mà…”

Càng càng không chắc chắn, tôi vội nhắn tin cho người bán vé, màn hình chỉ hiện dấu chấm than đỏ.

“Haiz, hôm nay tôi gặp mấy người giống rồi đấy, mau đi báo công an thử xem có lấy lại tiền không…”

Chú bảo vệ ở bên an ủi.

Tôi siết chặt tấm vé mà mình đã tiêu gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua, sợi dây thần kinh vẫn luôn căng thẳng từ khi biết mình bị u,ng th,ư, đột nhiên đứt phựt.

Tại sao chứ, tại sao ông trời lại đối xử với tôi như ?

Tôi chỉ muốn gặp lại người mình thầm suốt bao năm, trước khi ch ,et thôi mà, đến cũng không sao?

Tôi bất ngờ ngồi sụp xuống đất, òa khóc nức nở.

Chú bảo vệ hoảng hốt:

“Cô bé, chỉ là một buổi gặp mặt thôi mà! Cô còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội để theo đuổi thần tượng…”

Tôi khóc đến t ,an n ,át cõi lòng:

“Không còn nữa rồi… Tôi không còn cơ hội nữa đâu… hu hu…”

Tôi sẽ không sống đến lần sau nữa rồi.

Tôi thấy bảo vệ hiện rõ vẻ mặt kiểu “đám fan giờ đ ,iên thật”.

Ngay sau đó, bên tai tôi vang lên một giọng nam trầm lạnh:

“Đừng khóc nữa.”

Tôi và bảo vệ đồng loạt ngẩng đầu về phía phát ra giọng .

Ở lối đi của nhân viên nội bộ không biết từ khi nào đã xuất hiện một bóng người cao lớn.

Nửa người ta ẩn trong bóng tối của hội trường, một tay đang nhấc rào chắn di đã bị phong tỏa, vừa về phía tôi.

“Vào đi.”

Chạm vào ánh mắt , tim tôi run lên.

Là Phó Tự.

“Không vào sao?” Thấy tôi chưa phản ứng, khẽ giục, “Sắp bắt đầu rồi.”

Ngừng một chút, như chợt nhận ra giọng điệu mình có phần gấp gáp, chậm lại:

“Không phải đến để gặp tôi à?”

“À, à!” Lúc này tôi mới phản ứng kịp, luống cuống lau nước mắt trên mặt, Đến đây!”

Rồi vội vàng đứng dậy, chui qua rào chắn bước vào.

Phía sau vang lên tiếng bảo vệ kinh ngạc:

“Ôi chà, ngôi sao lớn đích thân ra đón người này?”

“Cô này mà bảo là người nhà từ đầu, thì cần gì phải mua vé chợ đen chứ…”

Tôi nghe loáng thoáng tiếng Phó Tự khẽ , rồi đáp nhỏ:

“Ừ, là người nhà.”

Tôi căng thẳng nắm chặt dây túi đeo chéo trước ngực, lặng lẽ theo sau .

Lúc này fan đã vào hết, theo lý thuyết thì Phó Tự phải đang chuẩn bị trong hậu trường mới đúng.

Không ngờ vẫn còn đứng đợi ngoài cổng… lại vừa khéo gặp tôi.

Tôi bóng lưng của Phó Tự.

Giờ đã là ca sĩ đỉnh lưu, sau bốn năm debut, đã ôm trọn các giải thưởng lớn nhỏ trong và ngoài nước, vé một buổi fanmeeting cũng có thể bán với giá trên trời.

Tôi mở miệng định gì đó, lại thôi.

Vẫn không đủ dũng khí để hỏi … liệu có còn nhớ tôi không.

Chắc là không nhớ đâu… tôi nghĩ đầy thất vọng.

Dù sao suốt ba năm cấp ba, chúng tôi cũng chỉ học cùng lớp đúng một năm.

Anh là người chói sáng đến thế, sao có thể nhớ nổi một học mờ nhạt như tôi chứ?

Nhưng mà, hôm nay có thể gặp lại một lần, tôi đã mãn nguyện rồi.

Đến gần khu vực khán đài, tôi đã nghe thấy tiếng fan hò reo vang dội bên trong.

Phó Tự dẫn tôi đến trước cửa rồi dừng lại.

Lập tức có nhân viên ý đến :

“Trời ơi tổ tông của tôi, còn chạy lung tung gì nữa, mau vào chuẩn bị, fan đang chờ kia kìa!”

“Vào đi.” Phó Tự quay đầu tôi một cái, “Ghế số 23 hàng một vẫn còn trống, em có thể ngồi ở đó.”

“Nhớ đừng khóc nữa.”

Anh tưởng tôi khóc vì không có vé, nên còn tặng tôi một chỗ ngồi đặc biệt ở vị trí trung tâm.

So với chỗ ngồi của tấm vé chợ đen kia, còn gần sân khấu hơn cả đoạn lớn.

Đúng là “cưng fan” thật sự.

Tôi xấu hổ cúi đầu cảm ơn:

“Ngại quá, cảm ơn vì đã cho tôi vào…”

Đối diện không có tiếng trả lời.

Tôi rụt rè ngẩng đầu lên

Đối diện là một đôi mắt ánh lên ý .

“Không phải chứ, học Lê Sơ.”

Anh như vừa buồn , lại như hơi tức giận.

Gương mặt vốn luôn lạnh lùng trước ống kính ấy, lần đầu lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.

“Thật sự không nhớ rồi sao?”

2

Tôi ngây người bóng lưng Phó Tự bị vây quanh đưa đi.

Ngay sau đó, nhân viên đã giúp tôi đẩy cửa ra.

Trong khoảnh khắc ấy, tiếng hò reo, tiếng hét chói tai… mọi âm thanh như ập thẳng vào tôi, khiến tai tôi ù đi.

Ngước mắt lên, cả hội trường ngập kín người, hàng vạn khán giả đều đến vì ấy.

Mãi đến khi ngồi vào chỗ, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.

Phó Tự… vẫn còn nhớ tôi.

Không chỉ nhớ tên tôi, mà còn nhớ chúng tôi từng là học thời cấp ba.

Ghế ở hàng đầu tiên, rất gần sân khấu.

Ánh đèn bật sáng, khoảng cách giữa tôi và người trên sân khấu chưa đến hai mét.

Giống hệt như năm nhất cấp ba, tôi ngồi chếch sau một chút, giữa chúng tôi chỉ cách nhau một lối đi nhỏ.

Tôi ngẩng đầu về phía bảng đen, trong tầm mắt luôn thấp thoáng bóng dáng .

Nhưng ai mà ngờ, bao năm sau, tôi vẫn ngồi dưới sân khấu,

Còn cậu thiếu niên mà tôi từng chỉ dám lén bằng khóe mắt ấy, giờ đã là ngôi sao rực rỡ nhất.

Khoảng cách giữa tôi và , đã không còn là một lối đi, mà là một trời một vực.

Thật ra, tôi từng can đảm một lần.

Ngày tốt nghiệp, tôi lấy hết dũng khí xin chụp ảnh chung với Phó Tự.

Bạn học chụp giúp chúng tôi bảo: “Gần thêm chút nữa đi!” tôi ngượng ngùng bước nhỏ sang gần một chút.

Phó Tự lại trực tiếp bước tới, đứng sát vai tôi.

Gió đầu hè mang theo chút nóng nực thổi tung mái tóc lòa xòa trước trán tôi.

Chụp xong, tim tôi đập loạn, định mở miệng gì đó thì thấy quay đầu tôi.

“Lê Sơ.”

Anh rất dịu dàng.

“Cậu bị rối tóc rồi đấy.”

Chỉ một câu , khiến tôi bỏ chạy thảm .

Nhiều năm sau, khi tâm sự chuyện đơn phương dở khóc dở này trong ký túc xá đại học, giường trên bất ngờ ló đầu xuống:

“Lê Sơ, cậu chắc ta không phải đang tỏ à?”

“Hả?”

Tôi chết trân tại chỗ.

Sau đó, tôi nghe kể một câu thế này:

“Nếu tôi , và cũng vừa hay tôi, khi tóc rối, tôi sẽ mỉm giúp chỉnh lại, rồi lưu luyến để tay ở đó thêm vài giây.

Nhưng nếu tôi , còn lại không tôi, tôi sẽ chỉ khẽ : ‘Cậu bị rối tóc rồi đấy.’”

giường trên tiếc nuối trách móc: “Đây là danh ngôn của Haruki Murakami đấy! Người cậu thích chắc chắn là dân khối xã hội nhỉ?”

Đêm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ nổi.

Tôi học tự nhiên, Phó Tự học xã hội.

Thế nên tôi không biết Haruki Murakami là ai, cũng không biết câu kia có phải là một lời tỏ không.

Nhưng… giờ còn quan trọng không?

Trời vừa hửng sáng, tôi đã dậy thay đồ.

giường trên lười biếng thò đầu khỏi rèm: “Sớm đã đi chạy rồi à?”

“Ừ, cậu ngủ tiếp đi.” Tôi khẽ.

Sáng sớm trong khuôn viên trường không có ai.

Tôi như thường lệ chạy vài vòng sân vận , cuối cùng giả vờ cờ chạy ngang qua cổng siêu thị trong trường.

Ngoài siêu thị có một tấm biển quảng cáo nước giải khát rất lớn, vừa thay tuần trước.

Tôi ngẩng đầu gương mặt quen thuộc của người đại diện trên đó.

Tim tôi, vì vừa vận xong, đập thình thịch trong lồng ngực.

Tôi tự hỏi: Có còn quan trọng không?

Không còn nữa rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...