“Sao ta có thể luyện sáu vạn thiết kỵ, mà hắn thì không?”
Ta thở dài, trong lòng có cả vạn con lừa hoang chạy qua.
Thôi xong, cái miệng của cha ta còn rộng hơn cả thắt lưng của ông ấy.
Lần này thì lộ hết rồi.
Không phản cũng phải phản.
Ta về phía Tống Lâm, luôn ý đến hành của hắn.
Tín hiệu đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần hắn ra tay, ám vệ ta bố trí xung quanh sẽ xuất hiện.
Hắn nhận ra ánh mắt ta, quay đầu ta.
Đừng có dùng chiêu này, mỹ nam kế đối với ta… chỉ có tác dụng một chút thôi.
Cùng lắm thì tha cho ngươi một mạng, nuôi trong viện của ta để chọc ta vui.
“Quận chúa, gần đây người trong lòng ta hình như không thích ta nữa.”
Hắn không nhắc đến thì còn đỡ, nhắc đến là ta nổi nóng.
Người trong lòng người trong lòng, ai mà chẳng có người trong lòng?
Khoe khoang cái gì chứ?
Sao nào, ta còn phải bày mưu tính kế cho ngươi quân sư à?
Nghĩ hay nhỉ!
“Ồ, thì ngươi đi nhảy sông đi.”
Ta kìm nén cơn giận, nhàn nhạt .
Nhưng hắn lại . ==Đọc bản dịch chính chủ tại metruyen.net.vn==
Cười thì đi, còn đẹp như .
Cứ như là thích ta .
Cha ta không nhận hồi đáp, không vui.
“Ta này huynh đệ, ngươi có nghe ta không?”
“Bảo tên hoàng đế minh thần võ đích thân đến hỏi ta, nghe rõ chưa?”
Tống Lâm thu lại nụ , cất thánh chỉ đi.
“Hoàng thượng nếu ngài không muốn giao binh quyền thì hãy về kinh một chuyến.”
Về kinh ư?
12.
Cha ta tỉnh táo hơn đôi chút.
“Ta dựa vào đâu mà phải về?”
“Bảo hắn lăn đến gặp ta.”
“Sao, hắn có tật giật mình sao?”
Ta dựng thẳng lỗ tai lên, đưa tay lấy một đĩa bánh ngọt, chăm lắng nghe.
Tống Lâm đẩy đĩa đến trước mặt ta, rồi đưa cho cha ta một tờ giấy.
“Hoàng thượng ngài xem tờ giấy này xong sẽ về kinh.”
Ta vội nuốt miếng bánh ngọt trong miệng, thò đầu ra xem.
Ai ngờ cha ta che kín mít.
Ngay trước mắt lại không thấy!
Có biết điều này tàn nhẫn với những người thích hóng hớt như thế nào không?
“Khụ khụ khụ…”
Ta vội vàng nuốt bánh ngọt đến nghẹn cả cổ.
Một bàn tay thon dài như ngọc đưa đến một tách trà.
Ta không kịp uống, mở miệng hỏi:
“Cầu xin ngươi, cho ta biết bên trong viết gì?”
Tống Lâm hạ giọng: “Uống nước trước đã.”
“Được .”
Ta vội vàng uống cạn nước.
Sau đó hắn với vẻ đầy mong đợi.
“Hoàng thượng không cho ta xem, ta cũng không biết.”
Hắn quay đầu, ngồi nghiêm chỉnh như một con cáo già đội lốt người.
Ta…
Đợi ta lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên ta là trói Tống Lâm lên giường của ta.
Ngày đêm nhục hắn!
“Tối nay lên đường về kinh.”
Ta còn đang âm thầm nghĩ cách nhục Tống Lâm thì lời của cha ta lại khiến ta kinh ngạc.
Cầu xin có người cho ta biết trên tờ giấy đó rốt cuộc viết gì đi mà!
13.
Tin cha ta về kinh như mọc cánh bay đến kinh thành.
“Nghe Trấn Bắc Vương không ăn không uống, trong đêm lên đường!”
“Nghe Trấn Bắc Vương bị phát hiện nuôi sáu mươi vạn thiết kỵ!”
“Nghe Trấn Bắc Vương hô hào tạo phản xưng đế!”
“Nghe Trấn Bắc Vương muốn tắm máu kinh đô!”
Ta và cha ta nghe những lời đồn thổi một chuyện còn kinh khủng hơn một chuyện, buồn bực vô cùng.
“A DU, con thấy ta trông thế nào?”
Ta quan sát kỹ một lượt.
“Tuấn tú.”
“Có giống kẻ tạo phản không?”
“Giống.”
Cha ta đột nhiên bắt đầu buồn bã.
“Có phải vì ta trông giống kẻ phản diện như nên không có nương nào thích không?”
Có lẽ lại nhớ đến chuyện buồn với mẹ ta.
Ta an ủi ông: “Những nương khác thì con không biết con của cha khá thích cha.”
Cha ta cảm đến nước mắt giàn giụa:
“Con ngoan, đợi cha chết, tất cả tiền bạc đều để lại cho con.”
Ta rèn sắt khi còn nóng: “Cha, trên tờ giấy viết gì ?”
“Cút.”
“Được thôi.”
14
Những ngày trên đường, Tống Lâm rất ngoan ngoãn.
Không có gì bất thường, chỉ là thích ta.
Ta biết mình có chút đẹp cũng không đến mức phải trân tráo như chứ?
Huống hồ hắn không phải có người trong lòng sao?
Ta không thích những người đàn ông dễ dàng thay lòng đổi dạ như .
“Ngươi đủ chưa? Nếu chưa đủ thì tối nay ngủ cùng ta mà tiếp tục .”
Tống Lâm thu hồi tầm mắt: “Ngươi đúng là không thay đổi chút nào.”
Ta nhạy bén nắm bắt hàm ý của hắn.
“Đúng rồi, lần trước ngươi ta không nhớ ngươi, là có ý gì?”
“Chúng ta từng quen biết sao?”
Theo lý mà , hắn sáng sủa như , nếu ta từng gặp hắn thì không thể nào quên … phải không?
Hay là hắn đang cố ra vẻ bí ẩn?
Ánh mắt hắn thoáng buồn.
“Thôi, đến kinh thành có lẽ ngươi sẽ nhớ ra.”
Người đáng ghét nhất trên đời là người chuyện chỉ một nửa.
Ta giận dỗi Tống Lâm mấy ngày.
Hôm nay ta gọi cha ta đến, muốn mượn người mật thám ông cài cắm ở kinh thành dùng một chút.
“Con muốn hắn giúp con tra…”
“Tra cái gì?” Cha ta nhíu mày nghi hoặc.
“Tra… người trong lòng của Tống Lâm.”
Cha ta bày ra vẻ thấu mọi chuyện.
“Xong rồi, A Du.”
“Sao ?”
“Con sa vào rồi.”
Rõ ràng như sao?
Không thể để tên nhóc Tống Lâm kia biết .
Nếu không hắn sẽ đắc ý chết mất.
15.
Vừa đến kinh thành, bên ngoài xe ngựa đã truyền đến tiếng ồn ào.
“Trấn Bắc Vương có ý đồ xấu, đuổi hắn ra khỏi kinh thành!”
Ta nghe mà tức giận.
Đợi đến khi chúng ta thực sự tạo phản rồi hãy mắng cũng chưa muộn!
Có thiếu gì mười ngày nửa tháng đâu?
Ta thò người ra khỏi xe ngựa, trước mặt bay đến mấy quả trứng gà và lá rau.
Một thân hình uyển chuyển vụt qua, hất những thứ đó sang một bên.
Tống Lâm dừng xe ngựa, nghiêm nghị với những người đó:
“Các ngươi tận mắt thấy Trấn Bắc Vương tạo phản sao?”
Mấy người đó nhau, lắc đầu:
“Không có lời đồn…”
“Lời đồn từ bao giờ có thể định tội ?”
“Làm gì, đôi khi quan trọng hơn gì.”
Hắn đảo mắt mọi người, cao giọng :
“Trấn Bắc Vương trấn thủ biên cương nhiều năm, đây là điều chúng ta có thể thấy rõ!”
“Lời đồn thật giả thế nào tự thời gian sẽ chứng minh Trấn Bắc Vương chinh chiến sa trường, bảo vệ sự bình yên cho triều đình chúng ta là sự thật không thể chối cãi.”
Những người vây xem đều gật đầu, ngượng ngùng buông những quả trứng gà, lá rau thối trong tay xuống.
Cha ta không một lời, khá hiếm thấy.
Ta tưởng ông sẽ như thường lệ nổi trận lôi đình, tranh cãi với những người đó đến chết đi sống lại.
“A Du, cái gì quan trọng hơn gì sao?”
Cha ta có vẻ suy nghĩ.
“Ờ, đôi khi cha mắng con, đánh con cha lại cung phụng con ăn uống chơi bời thoải mái, không để ai bắt nạt con.”
“Nghĩ lại thì, gì thực sự quan trọng hơn.”
Cha ta có chút áy náy, xoa đầu ta.
“Việc giáo dục con cái, sao có thể gọi là mắng , là dạy dỗ.”
“Sau này cha không mắng con nữa.”
Mắt ta sáng lên, tiến lại gần:
“Trên tờ giấy viết gì cha?”
“Cút.”
16
Xuống xe ngựa, xa xa đã thấy hoàng đế đứng ở cửa cung.
Hừ, đích thân ra đón?
Cha ta có đủ lớn mặt.
Nhìn vẻ mặt hoàng đế sắp nứt cả ra, cũng không giống như có mối thù sâu hận gì.
“Hoàng huynh!”
Cha ta còn chưa đi đến nơi, hoàng đế đã chạy lại ôm chầm lấy ông.
“Hoàng huynh, trẫm đợi huynh vất vả lắm.”
Thật sến súa.
Toàn thân ta nổi hết cả da gà.
“Hoàng huynh, xa cách mấy năm, huynh không nhớ trẫm sao?”
Ta lén kéo Tống Lâm lại, chỉ vào đầu.
“Hoàng đế ở đây… chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Cha ta bị hoàng đế ôm chặt quá, mặt đỏ bừng mới vùng ra .
“Nhớ ngươi gì? Giờ ngươi oai phong lắm!”
“Ai ai cũng khen ngươi là minh quân, các nương đều thích ngươi.”
Ta thấy dáng vẻ của cha ta cũng khá oai phong.
Vài vị quan viên đứng bên cạnh không vui.
“Trấn Bắc Vương, ngươi…”
Cha ta quát lớn: “Gọi ta gì!”
Khiến đầu óc ta ong ong.
Vị quan viên kia lập tức yếu thế.
“Vi thần thấy, Trấn Bắc Vương chuyện với bệ hạ có phần hơi không khách sáo… hơi hơi…”
Cha ta trừng mắt ông ấy.
“Liên quan gì đến ngươi? Ngươi có đệ đệ không?”
Người kia lắc đầu.
“Vậy thì ngươi dựa vào đâu mà quản ta chuyện với đệ đệ ta thế nào?”
Một vị quan viên khác đứng ra.
“Vi thần có đệ đệ.”
Cha ta không hề yếu thế: “Đệ đệ ngươi cũng là hoàng đế sao?”
“… Không phải.”
“Vậy thì ngươi dựa vào đâu mà quản ta chuyện với đệ đệ ta thế nào?”
…
Bạn thấy sao?