Câu Chuyện Tình Yêu [...] – Chương 6

19Khi tôi gọi điện cho Trần Tĩnh Hoà, ấy rất ngạc nhiên hỏi tôi."Phùng Lộ Vãn? Là nhà văn của Thẩm Bình Lâm?"Cô ấy đến rất nhanh, lái một chiếc xe thể thao màu sắc rất nổi bật.Trần Tĩnh Hoà còn xuất sắc hơn tôi tưởng tượng.Hình như tôi đã tìm ra lý do mà Trần Tĩnh Hoà không chịu ở lại trong cuộc chia tay của họ.Lý do mà Trần Tĩnh Hoà với tôi quả thật cũng có yếu tố này.Năm đó, ấy việc xuất sắc, cần phải chuyển đến thành phố này để thăng chức.Sự thành đạt của ấy đổi lại câu trả lời không thể thương lượng từ Thẩm Bình Lâm."Trần Tĩnh Hoà, không thể bỏ mọi thứ để đi theo em."Trần Tĩnh Hoà lý do ấy kiên quyết chia tay với Thẩm Bình Lâm cũng ở đây.Thẩm Bình Lâm một mực phủ nhận khả năng thương lượng, thậm chí không có lý do, kiên quyết cầu ấy phải thỏa hiệp, từ bỏ mọi thứ để ở lại.Cô ấy : "Thẩm Bình Lâm quá thiếu tôn trọng người khác, tương lai của tôi cũng là tương lai."Có lẽ thời gian qua lâu rồi, khi Trần Tĩnh Hoà kể về những chuyện này nhẹ nhàng như đang kể về câu chuyện của người khác.Cuối cùng, ấy bí ẩn hỏi tôi: "Có phải cũng cảm thấy Thẩm Bình Lâm như là không đúng, nên không viết chuyện này vào trong câu chuyện không?”Tôi với Trần Tĩnh Hoà "Tình Cảm Chân Thành" sinh ra trong hoàn cảnh nào.Cô ấy rất bình tĩnh chửi thề."Thẩm Bình Lâm có phải bị bệnh không?”"Khi tôi cần ta thỏa hiệp thì ta cứng rắn không thể phản bác, giờ lại bắt đầu tiếc nuối."Sau đó ấy tôi: "Phùng Lộ Vãn, có tin không, bây giờ tôi khiến Thẩm Bình Lâm phải đưa ra quyết định, chắc chắn ta vẫn sẽ như năm đó?""Người ích kỷ, mãi mãi không thể thay đổi."Khi tôi ra chuyện tôi đã chia tay với Thẩm Bình Lâm, Trần Tĩnh Hoà và vỗ tay với tôi."Bây giờ Thẩm Bình Lâm có nhiều việc để rồi, vừa mới lấp đầy sự tiếc nuối lại có một sự tiếc nuối khác."Bạn xem, tới lui tôi cũng trở thành sự khó lòng buông bỏ trong tưởng tượng của Thẩm Bình Lâm.---20Tôi hỏi Trần Tĩnh Hòa có để ý đến sự tồn tại của “Tình Cảm Chân Thành” không?Nếu ấy phiền, tôi có thể tìm biên tập viên gỡ câu chuyện đó xuống.Cô ấy phì một tiếng, với tôi rằng lúc đó ấy còn đang nghĩ sao tôi lại đặt một cái tên quê mùa như .Khi đó ấy thật sự đã có ý định hỏi tôi có thể đặt lại một cái tên khác không.Dù chỉ hồi tưởng lại quá khứ cũng nghe hay hơn nhiều so với “Tình Cảm Chân Thành”.Cô ấy : "Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là cảm chân thành của Thẩm Bình Lâm, dù chúng tôi đã cùng nhau trải qua những năm tháng thanh xuân, tôi cũng cảm thấy ta không tôi khi bản chất ích kỷ của ta lộ ra.""Dù tôi không phải là người không thể rời đi, dù tôi có thể thỏa hiệp với Thẩm Bình Lâm. Nhưng sự thỏa hiệp như nên là do tôi tự nguyện, chứ không phải là cầu ép buộc từ Thẩm Bình Lâm.Anh ta lúc đó là trai của tôi, không phải là người nắm giữ số phận của tôi."Cơn giận dữ trong tôi khi đó cũng xuất phát từ quyết định tự ý của Thẩm Bình Lâm.Muốn tôi viết câu chuyện của họ, không thảo luận với tôi, tự ý tạo ra một cái bẫy để tôi nhảy vào đó mặc ta sai xử.Khi chia tay, Trần Tĩnh Hòa với tôi."Phùng Lộ Vãn, lúc đó tôi đã hiểu lầm, nghĩ rằng tôi và Trần Tĩnh Hòa trong câu chuyện là cùng nguyên mẫu, nên mới gửi cho Thẩm Bình Lâm.”"Giờ nghĩ lại, tôi không phải là Trần Tĩnh Hòa trong câu chuyện, Thẩm Bình Lâm cũng không phải là Thẩm Bình Lâm trong câu chuyện.Trần Tĩnh Hòa trong câu chuyện may mắn hơn tôi, gặp nam chính có thể đặt ấy lên hàng đầu và tôn trọng ấy.”"Đó là câu chuyện tưởng tượng ra, chỉ cờ trùng tên với tôi mà thôi. Câu chuyện viết, là người quyết định."

---

21Đêm thứ ba khi tôi trở về nhà, tôi đã bị Thẩm Bình Lâm gõ cửa nhà.Anh ta tôi với vẻ mặt ngạc nhiên: "Lộ Vãn, em đã về rồi."Niềm vui của ta mang theo một phần tự mãn. Như thể việc trở về từ chuyến đi này là một sự thỏa hiệp với ta.Tôi mời ta đi cùng, ta không chịu.Vì tôi đã đi rồi quay lại tìm ta, ta cho rắng tôi chấp nhận ở lại với ta.Tôi quyết định đ.â.m thủng ảo tưởng vô lý của ta.“Thẩm Bình Lâm, tôi đi gặp Trần Tĩnh Hoà.”“Cái gọi là bù đắp cho sự tiếc nuối này chỉ là sự tự đa của riêng mà thôi.”"Anh luôn dùng sự ích kỷ của mình để tổn thương hai người phụ nữ từng sâu đậm.""Anh đoán khi tôi với Trần Tĩnh Hoà sự thật, ấy sẽ có biểu cảm như thế nào? Cuối cùng, kế hoạch này dường như chỉ bù đắp cho cái gọi là tiếc nuối của , nó lại mất lòng Trần Tĩnh Hoà và cả tôi. Tôi cũng không biết có thắng hay không?"Anh ta lo lắng gọi tôi: "Lộ Vãn, không cần câu chuyện đó nữa."Tôi tiếp tục với ta: "Thẩm Bình Lâm, đừng tự mình đa , khi bản chất ích kỷ của bị người khác thấu, trở nên vô giá trị." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...