Câu Chuyện Tình Yêu [...] – Chương 5

16Buổi tối khi rảnh rỗi, tôi mới có thời gian xem bình luận về câu chuyện ‘Tình Cảm Chân Thành’.Đống bình luận tích lũy lại, khi tôi mở ra thì ồ ạt hiện ra trước mắt.Nhưng tôi vẫn ý đến một bình luận trong rất nhiều bình luận đó."Tác giả có phải là Trần Tĩnh Hoà sao? Chi tiết viết quá tinh tế. Chúc mừng Trần Tĩnh Hoà có một tương lai hạnh phúc."Hôm đó, khi Thẩm Bình Lâm dỗ dành lừa gạt tôi cũng đã từng như .Tôi ngây thơ tin là thật, còn cảm thấy cách tỏ của Thẩm Bình Lâm thật đúng ý.Giờ đây, khi mọi sự thật đã sáng tỏ, có người lại những lời tương tự.Tôi đang nghĩ liệu có phải trong một khoảnh khắc nào đó ta cũng đang tôi ngốc nghếch dễ lừa không.Tôi liên tục nhấp vào tài khoản đó để xem xem có phải là acc clone của Thẩm Bình Lâm không, tự hỏi liệu có phải ta đang nghĩ đến việc dùng cách này để chọc tức tôi không.Kết quả chỉ là tôi đa nghi, tôi chưa bao giờ mắc phải lỗi đa nghi như trong những chuyện thế này.Thẩm Bình Lâm đã thành công trong việc lợi dụng lòng tin của tôi.Và tôi dưới sự đổ vỡ của lòng tin này đã hoảng sợ suy đoán người khác sẽ chế nhạo tôi như thế nào.Dù sao thì, tôi cũng không ngờ rằng mình sẽ trở thành người chắp bút nên câu chuyện giữa ta và Trần Tĩnh Hoà.Họ trong câu chuyện của tôi biến nỗi khổ thành chất kết dính cho cảm, ngày càng hạnh phúc hơn.Còn tôi nhận nỗi nhục nhã dưới vinh quang này lại không thấy tương lai.Tôi sợ sẽ gặp một người đàn ông có nỗi tiếc nuối, sau đó có mục đích tiếp cận tôi, lại lợi dụng tôi để viết, để bù đắp cho câu chuyện giữa họ.---17Mất một thời gian dài Thẩm Bình Lâm cuối cùng mới nhớ ra giải thích cho tôi về việc ta và Trần Tĩnh Hòa đã liên lạc lại với nhau.Câu chuyện “Tình Cảm Chân Thành” trong khoảng thời gian đó tràn ngập khắp nơi đều là tweet.Dữ liệu lớn cũng chính xác đề xuất câu chuyện của Trần Tĩnh Hòa cho Trần Tĩnh Hòa.Vì , Trần Tĩnh Hòa đã thuận tay chuyển tiếp video ngắn đó cho Thẩm Bình Lâm, sau đó hỏi ta: Thẩm Bình Lâm, xem có trùng hợp không? Không chỉ trùng tên, mà câu chuyện cũng suýt chút nữa giống với của chúng ta. Hình như mỗi câu chuyện đều từng xảy ra với chúng ta, chỉ là kết thúc không giống nhau.Thế nên Thẩm Bình Lâm đã với ấy."Trần Tĩnh Hòa, đây là câu chuyện mà Lộ Vãn viết cho chúng ta."Vậy nên Trần Tĩnh Hòa đã gõ xuống hai chữ "Cảm ơn".Lúc đó Trần Tĩnh Hòa đang nghĩ gì?Có phải cảm thấy người này thật rộng lượng, có thể lấy câu chuyện của họ nguyên liệu viết lách.Tôi hỏi Thẩm Bình Lâm: "Tại sao không với Trần Tĩnh Hòa rằng tôi bị lừa viết ra câu chuyện này?"Sau một lúc im lặng, ta mới lên tiếng trả lời tôi."Lộ Vãn, quá cần một câu chuyện như thế này để kết thúc những tiếc nuối của . Nhưng biết em không thể chấp nhận sự thật như ."Tôi không thể ra phản ứng gì, chỉ ngồi đó , mãi lại không kìm rơi nước mắt.Anh ta hoảng hốt lấy giấy lau nước mắt cho tôi."Lộ Vãn, đừng giận. Anh biết tất cả đều là lỗi của . Họ đều khuyên nên thành thật với em, vì lại đến tìm em."Tôi nhớ đến người đầu tiên phản ứng và gọi Thẩm Bình Lâm ra ngoài cũng đã khuyên ta thành thật với tôi.Chỉ là họ đều ngầm hiểu rằng Thẩm Bình Lâm và Trần Tĩnh Hòa đã có liên lạc riêng.Vì khuyên ta thành thật sẽ khoan hồng. Nhưng chuyện giữa chúng tôi liên quan Trần Tĩnh Hòa không phải do sự xuất hiện của Trần Tĩnh Hòa, mà là Thẩm Bình Lâm và Trần Tĩnh Hòa đã có một câu chuyện hoàn hảo dưới ngòi bút của tôi.Anh ta thậm chí còn tự hào đặt tên cho nó là “Tình Cảm Chân Thành”.Trần Tĩnh Hòa là cảm chân thành đời này của ta, còn tôi thì sao?Tôi hỏi ta: "Thẩm Bình Lâm, cũng thẳng thắn với bè về mọi chuyện sao? Họ nghe xong vẫn khuyên thông qua cách thừa nhận sai lầm để theo đuổi lại tôi sao?"Thẩm Bình Lâm im lặng không gì.

---

18Tôi quyết định đi gặp Trần Tĩnh Hoà, xem xem người cũ khiến nam chính không thể buông bỏ trong cuốn sách đó là như thế nào.Trên hộp chuyển phát nhanh có địa chỉ và số điện thoại của ấy.Khi tôi xách vali xuống dưới lầu thì cờ gặp phải Thẩm Bình Lâm đang đợi ở dưới lầu.Tôi không dám gật bừa với cách nhận sai ôm cây đợi thỏ này của ta.Mấy ngày qua tôi chưa từng ra ngoài, nếu không phải bây giờ ra ngoài thì có lẽ tôi cũng không biết ta sẽ đợi ở dưới lầu, đã đợi mấy ngày.Anh ta chặn tôi lại, mặt đầy lo lắng hỏi tôi định đi đâu?Trong một khoảnh khắc nào đó đã định thực sự hoàn nguyên vấn đề lựa chọn mà ta đã với Trần Tĩnh Hoà năm đó.Vì , câu "không liên quan đến " suýt nữa ra khỏi miệng đã biến thành "Thẩm Bình Lâm, tôi dự định đổi thành phố sống, có muốn đi theo tôi không?"Anh ta nhíu mày tôi, như đang suy nghĩ lời tôi có thật hay không. Dù sao thì quyết định rời khỏi thành phố này quá đột ngột, hơn nữa trước đây ta cũng trùng hợp trải qua khoảnh khắc lựa chọn giống hệt như .Tôi thẳng thắn đối diện với ánh mắt đánh giá của ta, dù sao tôi cũng có tự do và khả năng đi là đi.Tôi cũng biết ta sẽ đưa ra lựa chọn như thế nào.Quả nhiên, ngay sau khi ta đánh giá xong thì mở miệng với tôi: "Lộ Vãn, em biết mà, không thể đi ."Vì , ý nghĩa ngầm là nếu cả hai bên phải hy sinh, các phương diện tôi có vẻ hợp lý hơn. Đi với tôi không bằng ở lại với ta.Tôi ta: "Thẩm Bình Lâm, xem. Tình cũng chỉ xây dựng trên sự thỏa hiệp của người khác."Dù ta hiện tại nợ tôi, sự thử nghiệm đơn giản của tôi vẫn có thể dễ dàng thấy mặt ích kỷ của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...