Câu Chuyện Tình Yêu [...] – Chương 3

9Tôi nghe thấy giọng của Thẩm Bình Lâm ở một góc ngoặt.Anh rất bất lực biện minh."Tôi không biết Trần Tĩnh Hoà sẽ gửi hoa đến, cậu cũng biết tôi không ngu đến mức đưa Trần Tĩnh Hoà đến trước mặt Phùng Lộ Vãn.""Phùng Lộ Vãn viết rất nhiều tiểu thuyết, nhạy cảm lắm, gì cũng có thể dễ dàng nhận ra."Thế là người gọi ra ngoài lại hỏi ."Thế nào, các cậu đã lén lút liên lạc với nhau rồi sao?"Thẩm Bình Lâm cũng không thể dối."Gần đây đã liên lạc vài lần."Người đó hạ thấp giọng mắng : "Thẩm Bình Lâm, cậu có bệnh à? Khi các cậu chia tay đã ầm ĩ khó coi như , giờ còn có thể nối lại xưa sao.”"Cậu để Phùng Lộ Vãn ở đâu?"Anh ấy thậm chí khuyên Thẩm Bình Lâm nên thành thật xin lỗi và nhận lỗi với tôi, sau đó chịu hậu quả mà tôi đưa ra.Thẩm Bình Lâm lại nổi giận."Cậu đừng có nhiều chuyện, tôi và Trần Tĩnh Hoà sẽ không tái hợp, tôi cũng sẽ sống tốt với Phùng Lộ Vãn.""Nhưng cuối cùng ấy cũng sẽ biết."Thẩm Bình Lâm vẫn kiên quyết giấu tôi."Không sao, thời gian lâu rồi cảm sâu đậm, chuyện Trần Tĩnh Hoà sẽ không có gì đáng kể.""Thẩm Bình Lâm, cậu đúng là đồ khốn, Phùng Lộ Vãn quả là mù rồi mới có thể thích cậu.”---10Anh ấy đi về phía này, tôi không kịp tránh, rồi ánh mắt mù của tôi chạm vào ánh mắt của người đó.Anh ấy dừng bước, sau đó thở dài một cách khó hiểu với tôi.Thẩm Bình Lâm hỏi ấy: "Lại sao ?"Anh ấy che đi bóng dáng mà tôi không thể giấu, trả lời Thẩm Bình Lâm."Không sao, Thẩm Bình Lâm, cậu tự lo liệu đi."Tôi không đi, vẫn tránh ở đó Thẩm Bình Lâm. Tôi nghĩ nếu bước ra và chạm mắt với tôi, thì chúng tôi sẽ mặt đối mặt và về chuyện "Tình Cảm Chân Thành", sau đó hoàn toàn xé rách mặt.Kết quả là cứ cầm điện thoại, đứng ở đó liên tục gõ vào màn hình. Rồi cuối cùng gọi đi một cuộc điện thoại.Ngay khi kết nối, đã bắt đầu trách móc Trần Tĩnh Hoà vì đã gửi quà.Tôi không đoán Trần Tĩnh Hoà đã gì, họ không lập tức cãi nhau, tôi mới hiểu quà mà Thẩm Bình Lâm là bó hoa kia, còn quà mà Trần Tĩnh Hoà là bưu phẩm.Thế là Thẩm Bình Lâm trách ấy đã gửi hoa vào phòng VIP: "Trần Tĩnh Hoà, có phải em sợ Phùng Lộ Vãn sẽ không hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta không?"Sau đó, lại bắt đầu nghi ngờ."Cái gì? Em không gửi hoa? Vậy hoa là ai gửi?"Sau đó, lại trách Trần Tĩnh Hoà tự ý tặng lại quà."Trần Tĩnh Hoà, tôi cho em biết, tôi đã nhờ tôi viết một câu chuyện, em biết rồi, gửi cái hàng chuyển phát nhanh đó gì?”"Em luôn rắc rối cho tôi, là tôi có vấn đề mới luôn cảm thấy giữa chúng ta không thể đi đến cuối cùng thật là đáng tiếc. Giờ nghĩ lại, chúng ta chia tay đúng là trời có mắt."Chắc hẳn đã đoán ra là tôi rồi.Vội vã từ trong góc đi ra, sau đó va phải tôi.Lời hỏi thăm quan tâm của đổi lại là câu của tôi: "Thẩm Bình Lâm, xem, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió."

---

11Khi đi qua phòng VIP đó, tôi không tự chủ mà dừng lại.Cửa phòng đóng chặt, không nghe thấy âm thanh bên trong.Cùng đóng trong đó là lời chúc mừng và sự xấu hổ mà Thẩm Bình Lâm đã dành cho tôi.Tôi nghe thấy giọng Thẩm Bình Lâm đuổi theo gọi tôi."Lộ Vãn, Lộ Vãn.”Giống như lúc đó, sau khi tôi viết xong, ngồi ở bàn máy tính xem những bản thảo mà tôi đã lưu lại.Sau đó gọi tôi hết lần này đến lần khác."Lộ Vãn, Lộ Vãn."Rồi bảo tôi sửa những chi tiết lặt vặt. Tôi chưa bao giờ cho quyền tham gia vào việc viết lách của tôi.Anh đã đổi lấy một lần duy nhất này bằng ước nguyện sinh nhật.Tôi tưởng muốn trải nghiệm cảm giác tự quyết định đây là câu chuyện thuộc về ai. Không ngờ là tìm cơ hội này để lừa tôi viết nên câu chuyện của cũ.Trong khi tôi hoàn toàn không hay biết. Thậm chí ngay cả những bình luận chúc mừng Trần Tĩnh Hoà và nam chính bền lâu mà tôi đã từng khen ngợi, giờ đây cũng trở thành những lời chế giễu tôi ngốc nghếch."Tình Cảm Chân Thành" đã trở thành vinh quang của tôi cũng trở thành nỗi nhục của tôi.---

12Thẩm Bình Lâm đứng trước mặt tôi, tôi, muốn tôi nghe ta giải thích.Tôi không biết lúc này ta hoảng loạn muốn xoa dịu tôi là vì tôi nắm quyền sống chec của "Tình Cảm Chân Thành", hay vì sợ tôi sẽ rời đi.Dù sao thì ta vừa mới muốn sống tốt với tôi.Trước đó, trái tim d.a.o không ngừng, lúc thì nghiêng về Trần Tĩnh Hoà, lúc thì nghiêng về tôi.Nhưng tôi không cảm ơn ta vì đến bây giờ cuối cùng cũng đưa ra quyết định cuối cùng.Tôi hiểu quá rõ nếu không có những trùng hợp này vạch trần sự tồn tại của Trần Tĩnh Hoà, ta vẫn sẽ lừa dối tôi rằng Trần Tĩnh Hoà chính là tôi, sau đó khoe khoang về thành công của "Tình Cảm Chân Thành" có phần lớn công lao của ta.Lúc đó, tôi còn phải như một kẻ ngốc cảm kích những gì ta đã bỏ ra, trở thành một trò từ đầu đến cuối.Tôi chỉ vào cửa phòng VIP hỏi ta: "Có muốn vào với họ rằng đã lừa dối tôi để tạo ra một tiểu thuyết ngắn cho và Trần Tĩnh Hoà không?""Điều này nghiêm trọng hơn nhiều so với việc Trần Tĩnh Hoà gửi hoa cho ."Anh ta lắc đầu từ chối, không dám phát ra một âm thanh nào, sợ những người bên trong nghe thấy tiếng bên ngoài.Giờ phút này, ta nhút nhát như thể Thẩm Bình Lâm tốn sức lên kế hoạch mọi thứ là không phải là ta.Tôi bất lực ra tiếng: "Thẩm Bình Lâm, đừng theo sau, nếu không tôi sẽ xông vào ra những gì đã ." 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...