[Cậu muốn tham gia cuộc thi không? ]
Đã vài tháng kể từ lễ kỷ niệm ra trường, chớp mắt đã đến nửa cuối kỳ hai lớp 11, trong bữa sáng một ngày nọ, Bạch Thanh đột nhiên đề xuất tham gia trại huấn luyện thi toán học.
Theo như tôi biết, khi còn học lớp 10 ở trường cũ, cậu ấy đứng nhất cuộc thi vật lý quốc gia, tiến cử vào Đại học A, đầu lớp 11 cũng đạt giải nhất cuộc thi hóa học quốc gia, tham gia cuộc thi toán học nữa thì để lãng phí chỉ tiêu hay là lãng phí sức lực đây.
Với cả, vòng sơ loại cuộc thi toán tổ chức vào tháng 9 năm lớp 12, kết quả cuộc thi cũng chẳng thể công bố trước kỳ thi đại học, căn bản chẳng có ý nghĩa gì.
[Tại sao chứ? ]
[Chẳng tại sao cả. ] Cậu ấy cụp mắt bát cháo, [Muốn tham gia, thì tham gia thôi. ]
Phục luôn.
Sau đó tôi mới biết giáo viên dạy toán đã đồng ý với cầu tham gia của cậu ấy, trực tiếp xin hiệu trưởng đăng ký cho cậu ấy.
Cuối năm lớp 12, hầu như không có ai tham gia các cuộc thi nữa, tôi đã có giải nhì vật lý toàn quốc, nên đương nhiên sẽ không tham gia cuộc thi lần này, nghĩa là tôi sẽ không gặp cậu ấy trong mấy tháng tới.
Có lẽ đây là niềm vui của học thần. Tôi không hiểu.
Tất cả những gì tôi biết là tôi không còn có thể thích nghi với cuộc sống không có cậu ấy nữa.
[Lớp 12 rồi vẫn còn đi thi đấu, quả nhiên là Bạch thần mà chúng ta không thể với tới . ] Tôi cắn một miếng bánh quẩy, cố giấu đi sự mất mát trong mắt, càng giấu lại càng cảm thấy bản thân giấu đầu hở đuôi.
[An An không thể rời xa tớ sao? ]
Cậu ấy luôn có thể dùng thái độ bình tĩnh nhất ra những câu trà xanh nhất.
Cứ luôn khiến tôi vô thức đỏ mặt, tim đập liên hồi.
Hừ.
[Cậu đi rồi không chừng vị trí nhất khối sẽ là của tớ, tớ sẽ không nhớ cậu đâu. ] Cứ luôn những lời trái ngược với lòng mình, [Hơn nữa, chẳng phải vẫn còn ba tháng nữa trại huấn luyện mới bắt đầu sao...]
Cậu ấy không gì, chỉ mỉm tôi, vẻ mặt dịu dàng như khiến tôi có ảo giác rằng mình bị cậu ấy hoàn toàn thấu.
[Đi, đi thôi. ] Tôi hoảng hốt đứng dậy, chộp lấy cái túi đựng bánh quẩy chạy ra ngoài, [Sắp muộn rồi. ]
Cũng không phải là dối, hôm nay tôi dậy muộn, bây giờ chỉ còn cách giờ tự học buổi sáng chưa đầy hai mươi phút.
Nhưng Bạch Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh.
[Nhanh lên đi! Nếu chúng ta đến muộn, Lão Ban sẽ gi,,ếc chúng ta! ] Tôi vẫy tay gọi cậu ấy, không hiểu tại sao cậu ấy vẫn có thể từ từ cầm chiếc bánh bao sữa lên, cắn thêm một miếng, [Bạch! Thanh! ]
Như thể cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi trong lời của tôi, cậu ấy ngước mắt lên tôi, giọng điệu đầy sự trêu chọc:
[An An, hôm nay là cuối tuần. ]
[…] Ôi v~, vừa rồi lo lắng quá, tôi ngay cả hôm nay là ngày gì cũng quên hết sạch sành sanh.
Mất mặt quá đi mất.
Vậy chẳng phải là dáng vẻ mất hồn mất vía vừa rồi của tôi rất rõ ràng sao? Bạch Thanh chắc chắn đã ra là tôi không nỡ để cậu ấy đi mà vẫn cố cãi bướng rồi? ?
Đáng hận.
Vừa ngẩng đầu lên, tôi đã bắt gặp đôi mắt hoa đào cứ luôn mang vẻ thâm của cậu ấy, thật là muốn quay lại hai phút trước, tự chế,,c bản thân mang vẻ e lệ thiếu nữ lúc đó.
12.
Đầu thu.
Tôi đang buồn chán nằm trên ghế bài toán học, chợt nhớ đến một người đã xa nhà hơn một tuần.
Nghe cậu ấy vẫn đứng nhất trại huấn luyện, cách rất xa vị trí thứ hai, chiếm một đống tâm hồn thiếu nữ của mấy em học bá.
Ôi.
Đàn ông.
[Lam Tiểu An!] Tống Tiêu xua tay trước mặt tôi, thấy vẻ mặt đờ đẫn của tôi, không nể nang gì chế giễu: [Người ta đi thi đấu, mà sao hồn cậu cũng lạc đi theo luôn rồi?]
[Ờm. ] Tôi thay đổi tư thế, tiếp tục viết, [Hồn tôi lạc trong toán học, hồn cậu ấy lạc trong các chị em ở trại huấn luyện. Chúng ta đều có tương lai tươi sáng. ]
[…] Cô ấy trầm mặc một lúc.
[Các cậu vẫn chưa rõ à? ]
Bạn thân tốt của tôi khoa trương đỡ trán, như thể tôi đã phạm phải sai lầm đặc biệt nghiêm trọng nào đó: [Người bình thường đều ra giữa hai người các cậu chỉ có một lớp giấy dán cửa sổ, mà hai người vẫn có thể bình tĩnh coi nhau như em. ]
[Xin lỗi, tớ không muốn sớm. ] Tôi lạnh lùng.
[Xì, cậu không dám tỏ thì có. ] Cô ấy trúng tim đen.
Không hổ là thân sâu như biển, đến mức tôi đứng tim luôn, một chút mặt mũi cũng không để lại cho tôi.
Đúng . Tôi chỉ là kẻ hèn nhát không dám tỏ .
Tôi cảm thấy mình không xứng, cũng không dám bắt đầu một mối quan hệ, cũng không muốn trì hoãn người khác khi tương lai còn chưa rõ ràng, trong mắt tôi, sớm sẽ chỉ tạo thêm gánh nặng cho cả đôi bên.
[Tốt nghiệp xong rồi , nếu bây giờ tỏ mà bị từ chối thì xấu hổ lắm. ] Tôi đã bào chữa cho bản thân mình.
[Được, tớ sẽ đợi để chúc phúc. ] Tống Tiêu tựa hồ ra sự tránh né của tôi, ngầm đồng ý không tôi khó xử.
-
Những ngày không có Bạch Thanh càng ngày càng trở nên nhàm chán.
Tôi chợt nhận ra khi giáo viên vật lý gọi tôi trả lời câu hỏi.
Mặc dù cậu ấy luôn chỉ lặng lẽ học bài bên cạnh tôi.
Trại huấn luyện toán áp dụng cơ chế quản lý hoàn toàn khép kín, bán quân sự, điện thoại di của cậu ấy bị tịch thu, vì những câu tôi không biết trong bài tập về nhà không có ai trả lời, chỉ có thể nghĩ đi nghĩ lại.
[Thật mệt quá. ] Tống Tiêu mấy ngày nay cứ lảng vảng trước mặt tôi, thử khiến tôi gì đó thú vị, [Mới khai giảng có mấy ngày mà cậu đã xong một quyển bài tập rồi à? Bọn học sinh giỏi các cậu đáng sợ thật đó. ]
[Nào có. ] Tôi từ đầu đến cuối nằm trên bàn, ngay cả sức lực nâng mí mắt lên còn chẳng có,[Tớ mấy ngày vừa rồi đều lười biếng í. ]
Có lúc ngay cả giáo viên cũng không hiểu tại sao tôi- một đứa học sinh tuyển thẳng, bước vào giai đoạn này lại nhiệt học hành như thế, chỉ có tôi mới hiểu tâm tư của mình——
Tôi muốn gần cậu ấy hơn một chút.
Tôi chưa bao giờ là người khiêm tốn, tôi biết rõ kiến thức cũng như ngoại hình của mình nổi bật hơn những người khác.
Nhưng Bạch Thanh là người xuất chúng trong những người xuất chúng, là một trong cả vạn người.
Cũng giống như cậu ấy luôn có thể giành vị trí thứ nhất ở bất cứ đâu, còn tôi giải nhì vật lý toàn quốc đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng không có Bạch Thanh ở bên, tôi chợt mất đi chút dũng khí này, mất đi nhiệt huyết học tập chăm chỉ này.
——Nói điều này có chút ấu trĩ, Bạch Thanh quả thực là lý do lớn nhất khiến tôi nỗ lực chăm chỉ.
[Aizz. ]
Tôi biết bản thân giống như một quả cà tím phủ sương, ủ rũ không thể vực dậy tinh thần, vẫn không thể ngăn trái tim mình nhớ ai đó xa xôi, ở chỗ thi đấu.
[Tiểu Tiểu, tớ vừa nhận ra, thi đứng đầu khối, có vẻ cũng không vui vẻ lắm...]
13.
Ngày tháng vẫn trôi qua thật nhanh, Bạch Thanh chắc đã vượt qua tất cả các bài kiểm tra và vào vòng quốc gia, còn tôi thì đau khổ đến mức không thể gặp cậu ấy trong vòng ba tháng.
Dù sao thì trại huấn luyện ở thủ đô, vòng thi quốc gia cũng ở thủ đô.
Tôi mặc kệ đời một khoảng thời gian, sau đó tự khuyến khích bản thân bắt đầu lại mối quan hệ -ghét với việc học, chỉ vừa đủ để bảo vệ vị trí thứ nhất toàn khối, có lúc chỉ còn cách vị trí thứ hai vài điểm.
Việc học luôn khiến con người tỉnh táo, tôi dường như càng ngày càng quen với cuộc sống không có trà xanh nhỏ đó.
[Mẹee, con thực sự không muốn ra ngoài mà. ] Tôi bám mạnh vào khung cửa phòng, để không bị mẫu thân đại nhân lôi đi, [Con còn bài tập chưa xong... Mẹ, mẹ ơi! Mẹ kéo nhẹ chút! ]
[ Tiểu Bạch người ta từ ngàn dặm xa xôi mang giải nhất trở về, con thì lại không thèm đi đón người ta, thế có hợp lý không chứ? Hả? ! ] Mẹ định đưa tay ra kéo tai tôi, tôi nhanh chóng né , giọng đột nhiên phóng đại gấp hai lần, [Nhanh chuẩn bị ra ngoài! ]
[Bạch Thanh trở về rồi ạ? ! ]
[Nói thừa! Chứ chả nhẽ mẹ ăn no quá, đứng lôi lôi kéo kéo với con cả nửa tiếng à? ! ]
Lúc đó tôi mới biết lý do tại sao mẹ tôi cứ vòng vo mãi, lập tức vui trở lại, lại không dám thể hiện quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng kìm nén khóe miệng: [Thôi thế cũng ạ.]
Có trời mới biết tôi đã tích lũy bao nhiêu câu hỏi trong mấy ngày qua, chờ hỏi cậu ấy! Có trời mới biết không có sắc đẹp của cậu ấy, bàn tay của mấy dì căng tin đã run thế nào! Có trời mới biết tôi cảm thấy bất lực thế nào khi bị giáo viên gọi trả lời câu hỏi mà chỉ có một mình!
Có trời mới biết...tôi cần cậu ấy đến nhường nào.
Đúng , chỉ đến khi thấy chàng trai mặc đồ màu trắng ở lối ra, tôi mới nhận ra rằng mình chưa bao giờ thích nghi với cuộc sống không có cậu ấy.
Dường như khi đối mặt với những thứ mình thích, người ta luôn cố gắng dùng những ngôn từ văn chương, nghệ thuật để miêu tả, để khen ngợi, để bày tỏ những cảm phong phú trong lòng, cuối cùng lại phát hiện ra bản thân không thể thốt ra nổi một câu.
Dù sao thì tôi cũng là như thế đấy.
Cho đến khi cậu ấy bước đến trước mặt tôi, tôi vẫn giữ nguyên tư thế cosplay cây cọc gỗ, đứng cứng ngắc tại chỗ.
[Chào mừng trở lại. ] Tôi cố gắng giữ bản thân giống như bình thường, [Chúc mừng cậu, lại thêm một giải nhất nữa. ]
Có lẽ là vì mẹ tôi đứng cạnh, cậu ấy không trêu chọc tôi như mọi khi, mà dang rộng vòng tay ôm tôi thật chặt: [Cậu cũng không kém, nghe thay thế tớ đứng đầu khối rồi đúng không? ]
[Ừm, ừm... cũng không hẳn. ] Tôi bị cậu ấy khi không ôm lấy cho đỏ mặt tía tai, còn không thể rõ ràng, chứ đừng đến khả năng suy nghĩ. [Không bằng trình độ với cậu trước đây . ]
[Nhiều nhất là hơn người thứ hai ba bốn điểm thôi. ]
Cậu ấy nhanh chóng lùi lại, như thể cái ôm vừa rồi chỉ là để mừng bè thân thiết gặp lại, thầm: [Vậy cũng rất lợi rồi. ]
[An An của chúng ta vất vả rồi. ] Câu này rất nhỏ, tôi vẫn nghe .
[! ! ! ]
Cậu ấy! Cậu ấy phạm quy rồi!
Cậu ấy sao lại trêu chọc tôi chứ! Chọc xong cũng không chịu trách nhiệm! ! Quả nhiên đàn ông đều là mấy cái móng heo thối! ! !
Mẹ chúng tôi tương tác vui vẻ, giống như nhóm fan CP trên diễn đàn , giống như khắc luôn dòng chữ “Đi hóng hớt” trên mặt .
Đáng hận, mẹ chẳng phải là phụ huynh sao! Hãy cứu đứa con tội nghiệp của mẹ đang kẹt trong cái bẫy nhan sắc của một chàng đẹp trai mà chẳng thể tự thoát ra đi mà ! ! !
Bạn thấy sao?