[Lam tiên nữ, đi mà, chỉ cần đăng ký một tiết mục thôi mà! ], lớp phó văn thể đã theo tôi cả buổi sáng, [Cậu là tốt nhất mà, Lam Lam].
[Tớ thực sự không có tài năng gì cả. ] Tôi bất đắc dĩ dừng lại, đi đến nhà ăn, [Bạch Thanh chơi piano rất hay, bây giờ cậu ấy đang bài tập trong lớp ấy, hay là cậu đi tìm cậu ấy đi? ]
Bạch Thanh chc..ếc tiệt, vì câu hỏi cuối cùng của bài kiểm tra toán, giao việc lấy thức ăn và nước uống hôm nay cho tôi.
Thế thì đừng trách tôi không khách sáo nhé!
---Về việc sao tôi biết trình độ piano của cậu ấy á?
Thực ra tôi chỉ bịa chuyện thôi. Người mà có thể học hành đến mức độ như cậu ấy, bình thường đều không có thời gian cho sở thích cá nhân, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ đề cử cậu ấy biểu diễn trên sân khấu, mà chỉ muốn dáng vẻ của cậu ấy bị hành hạ bởi lớp phó văn thể thôi.
Tôi vui vẻ gói hai hộp cơm, chạy một mạch về lớp, muốn thấy bộ dạng đóa hoa lạnh lùng đó bị phiền, vừa bước vào cửa đã bị một thân hình to lớn đụng ngã.
Nhìn kỹ hơn, là lớp phó văn thể e thẹn.
Lớp phó văn thể: [Trời ơi, Lam Lam! Cậu đúng là cứu tinh của tớ! Bạch Thanh thực sự đồng ý tôi lên sân khấu rồi! Ôi trời ơi! Giải nhất khối 11 lễ kỷ niệm trường năm nay chắc chắn là lớp chúng ta! ]
Tôi:[? ]Tình huống gì đây? Cậu ấy thực sự đồng ý rồi?
Thực sự biết chơi piano sao?
Vậy chẳng phải sẽ trở thành Mari suri, nam chính hoàn mỹ có nhan sắc, có thành tích, có tài năng sao?
Vậy chẳng phải tôi sẽ càng vô dụng lúc cậu ấy xuất hiện sao?
Lớp phó văn thể vẫn đang như một con bạch tuộc lớn lải nhải cạnh tôi, tôi kéo cậu ta ra: [Lý Hạo, nếu cơm của tôi bị đổ, cậu phải chịu trách nhiệm đó.]
[Được rồi rồi, vị cứu tinh của tôi, cậu nhanh đi đưa đồ ăn cho Bạch nhà cậu đi, cậu cậu ấy vừa đói vừa gầy! ] Lớp phó văn thể bị chủ nhiệm lớp ép nghĩ ra ba chương trình trong lễ kỷ niệm trường rõ ràng là điên rồi, vừa , thằng ngốc đó vừa thu chân về: [Anh Bạch, cậu nhanh ăn chút đồ đi. ]
?
? ? ?
Chuyện gì ? Tôi bỏ công đi lấy cơm, rồi Bạch Thanh nhận lớp phó văn thể em trai luôn rồi à?
Cái này khác với kịch bản tôi tưởng tượng nha!
[Đồ ăn cũng . ] Bạch Thanh mở nắp hộp ra , nở một nụ hồn xiêu phách lạc, [Cảm ơn An An. ]
Tôi kết thúc bữa trưa hôm đó giữa cuộc tấn công nhan sắc từ cùng bàn và cuộc tấn công bằng âm thanh từ lớp phó văn thể, tâm trạng phức tạp.
9.
Lễ kỷ niệm trường đến gần, tiến độ luyện tập cho các tiết mục càng trở nên gấp rút hơn.
Mỗi ngày sau giờ học, Bạch Thanh đều luyện tập tiết mục trong phòng nhạc hơn nửa tiếng rồi mới đi, buổi tối tôi không muốn đi bộ một mình, nên thường ở lại bên đàn piano bài tập, đợi cậu ấy luyện tập xong sẽ cùng nhau rời đi.
Cũng may, cậu ấy đăng ký độc tấu piano, nên thời gian tập luyện tương đối tự do, có thể tự mình quyết định thời gian về nhà sớm chút.
[Nghe hay đấy! ] Bản nhạc hoàn thành, tôi vẫn đóng vai trò là một cỗ máy khen ngợi trung thành như bình thường, [Bạch Thanh, cậu chơi piano rất giỏi phải không? Mới có mấy ngày mà cậu đã nắm rõ bản nhạc này rồi.]
[Cũng tạm. ] Cậu ấy chuyển sự ý sang tôi, với một nụ yếu ớt trên môi, [Làm xong bài tập về nhà chưa? Có câu nào không biết không? ]
[Xong rồi, nội dung hôm nay khá đơn giản. ] Có lẽ là bị lớp phó văn thể tẩy não nhiều, tôi vừa mở miệng đã gọi theo kiểu của cậu ta, [——Chẳng qua Bạch thật lợi nha! ]
Tôi xem màn trình diễn một lần đã hoa mắt chóng mặt, cậu ấy chỉ nhận xét: "Cũng tạm", đây còn chẳng phải là phiên bản nam dự bị của Mary Sue sao? Cốt truyện tiếp theo chắc là sẽ phải lòng một nàng xinh đẹp có thành tích hoặc là cực xuất sắc hoặc là cực kỳ kém, cả hai cùng nhau nắm tay tiền đến tương lai.
Cảm lòng người.
Trong đầu tôi đã hiện ra cả mười vạn chữ về câu chuyện hận thù đó.
[An An, tớ gọi cậu gần gũi như , sao cậu gọi tớ xa cách thế chứ? ] Đôi mắt cậu ấy rũ xuống, phong thái phiên bản nam của Lâm Hữu Hữu* lập tức hiện ra, [Cậu không muốn với tớ à? ]
(*林有有: nhân vật tiểu tam trong phim “30 chưa phải là hết” )
[Vậy tôi nên gọi cậu là gì đây? Tiểu Bạch? Tiểu Thanh? ] Tôi gần như bị những gì mình cho bật , [Nếu không thì hay là gọi cậu bằng cả tên luôn. ]
[…]
Cậu ấy có vẻ không hài lòng lắm với cái tên của bản thân, mà nếu tách ra có thể biến thành " Truyền thuyết bạch xà ", cậu ấy không nghĩ ra cái tên nào hay hơn nên chỉ có thể bất mãn gật đầu.
Tôi cầm lòng không , đối với cậu ấy nảy sinh chút cảm.
Thế là bắt đầu sắp xếp lời của bản thân: [Tôi không có không muốn bè với cậu. ]
[Cậu thực sự rất tốt rất tốt, tôi cũng rất muốn với cậu. Gọi cậu như chỉ là vì tôi bị Lý Hạo tẩy não thôi...] Tôi có chút hối lỗi, [Cậu yên tâm đi, cho dù tôi gọi thẳng tên cậu đi chăng nữa, cũng là em tốt của cậu mà! ]
Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, câu an ủi tôi vắt óc nghĩ ra dường như lại có tác dụng ngược.
Tâm trạng của cậu ấy có vẻ càng tệ hơn.
[Về nhà thôi. ] Cậu ấy nhặt cặp sách từ ghế cạnh đàn piano lên, giọng điệu trái lại vẫn bình thường, chỉ là nghe sao vẫn thấy có chút không vui.
Chân cậu ấy dài hơn tôi, trong chốc lát cách tôi hơn mười mét, khi nhận ra tôi không theo kịp thì vẫn cố ý đi chậm lại.
Tôi nhanh chóng chộp lấy cặp sách đi theo, nắm chắc cơ hội lúc đi xuống bậc thang: [Nếu cậu không thích bị gọi thẳng tên, tôi cũng có thể gọi cậu là Tiểu Thanh, Tiểu Bạch mà! Hoặc là, nếu cậu cảm thấy mối quan hệ em thế này quá thô tục, từ nay về sau tôi có thể coi cậu là tâm giao luôn, có không? Kiểu tri kỷ như tri âm tri kỷ của Bá Nha Tử Kỳ đó! ]
Cậu ấy cụp mắt, liếc tôi: [Sao cũng . ]
Sau đó lại tiếp tục phớt lờ tôi.
Tôi thấy cậu ấy trong nháy mắt giống như người phụ nữ phẫn uất bị ông chồng bội bạc bỏ rơi, vội vàng lo lắng nghĩ xem mình đã sai ở đâu, mãi đến khi bước vào sân nhà tôi mới nhận ra—
Không đúng, gọi là " Bạch" thì có gì xa lạ chứ?
Thì ra nguồn cơn giận dữ của cậu ấy chỉ là tào lao thôi hả?
10.
Trà xanh nhỏ người không đơn giản.
Lúc cậu ấy trà xanh không thích nghi , lúc cậu ấy không trà xanh tôi lại càng không thích nghi .
Ví dụ như lúc này, hậu trường lễ kỷ niệm trường, tôi đang cầm chiếc áo khoác mà Lý Hạo nhờ tôi đưa cho cậu ấy, không biết sao đứng trước mặt cậu ấy, nghĩ cách mở miệng để cậu ấy không lạnh lùng thờ ơ như vài ngày trước đó.
Sau mười giây bị bao vây bởi những ánh mắt kỳ lạ xung quanh, cuối cùng tôi cũng chịu thua, với khí phách của một tráng sĩ đưa áo khoác cho cậu ấy, kết thúc cuộc chiến bằng bảy chữ: [Trang phục biểu diễn, đã giao, tạm biệt. ]
Sau đó quay người bỏ đi.
Cậu ấy đã trưng cái bộ mặt lạnh lùng đó gần một tuần rồi, ai thèm để ý cậu ấy chứ? ! Dù sao thì tôi cũng không muốn! Tôi có khí phách mà!
[Lam An. ] Người phía sau gọi cả họ tên tôi.
[Làm sao! ] Tôi giận dữ quay lại.
Lúc này tôi không thể giữ giới hạn và sự chán nản trong lòng, nhiều năm sau khi nhớ lại, chợt nhận ra rằng mình đối với cậu ấy có chút giận hờn.
[Tớ mang trà sữa cho cậu này. ] Cậu ấy đưa cho tôi chiếc túi giấy có in logo quán trà sữa, một loạt hành trong mắt tôi tự biến thành tín hiệu cầu hòa.
Thế là tôi lầm bầm ôm lấy chiếc túi giấy ấm áp, trong lòng lặng lẽ hòa với cậu ấy, cuối cùng vui mừng phấn khởi bay về khán phòng.
Trà xanh nhỏ đã trở lại.
Còn mang cho tôi một trà sữa nhỏ. Hì hì.
[Hai người các cậu chuyện thật đấy à...] Tống Tiểu bộ dạng vô dụng của tôi và , [Chậc, chậc, chậc, có thể khiến cho mắt híp lại như thế cũng là một loại tài năng đấy. ]
[Không có chuyện. ] Tôi cúi đầu xuống chân mình.
[Chỉ có thể là... tớ có chút thích cậu ấy. ]
Đúng, tôi ế từ lúc sinh ra, tôi không có mệnh đào hoa, tôi có nỗi sợ không thể giải thích về .
---Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không thích một chàng đẹp trai, tính cách tốt, có thể nhớ hết sở thích của mình, có thể kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của tôi.
Càng không có nghĩa là tôi sẽ phớt lờ nhịp tim của mình khi cậu ấy ở gần.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi mỉm : [Nhưng đến chuyện đương, có lẽ tớ không xứng. ]
Tống Tiểu: [Có vẻ như cậu không hiểu rõ bản thân mình nhỉ. ]
Tống Tiêu: [À, không đúng...cậu thực sự thích cậu ấy à? Tớ còn tưởng hai cậu chỉ là do fan CP đẩy thôi cơ? ! ]
Đúng , mấy tháng nay fan cp trên diễn đàn không những không chấm dứt, mà còn trở nên sôi nổi hơn, trong mắt họ, con của tôi và Bạch Thanh có lẽ cũng đã ba tuổi luôn rồi.
[Chỉ là đơn phương thôi, cũng không phải kiểu cảm song phương giống như trong mắt họ. ] Tôi ôm trà sữa trên tay, [Haizz, sao lại mấy chuyện này chứ? Tập trung xem biểu diễn đi. ]
Vừa dứt lời, tôi đã nghe thấy thông báo nhiệt huyết dâng trào từ dẫn chương trình trên sân khấu:
[Bây giờ xin mời, học Bạch Thanh, lớp 10 khối 11, với tiết mục biểu diễn piano. Vỗ tay chào mừng! ! ]
Tấm màn đỏ vén ra, một cây đàn piano trắng đặt phía bên phải sân khấu, chàng trai mặc bộ lễ phục màu đen, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn hòa, nhẹ nhàng giơ tay ấn xuống các phím đàn.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại cảnh tượng này, đều cảm thấy, có lẽ đó là khởi đầu cho sự choáng ngợp trong dâng tràn của tôi.
Tôi chăm , đến nỗi quên cả chụp ảnh.
Nhưng không sao, tôi tin sau màn trình diễn này, diễn đàn sẽ bị một mình cậu ấy càn quét, tôi không cần tốn nhiều công sức cũng có thể tìm rất nhiều ảnh biểu diễn của cậu ấy.
[Cậu ấy đẹp trai quá. ] Tống Tiểu lại nhỏ giọng .
[Nhanh lên người chị em ơi, nếu chậm một chút bị người khác hớt tay trên đó, mối đầu của cậu khó khăn lắm mới bắt đầu sẽ chấm! dứt! đó! ]
[…]
Làm sao tôi có thể với ấy rằng tôi không có ý định tỏ , định giữ trong bụng cho đến ch,,ếc luôn?
Lại , đến chuyện đương bây giờ chính là sớm phải không? !
Bạn thấy sao?