[Các cậu thực sự không phải là một cặp sao? ]
[Không phải.] Tôi không biết mình đã trả lời như thế này bao nhiêu lần rồi nữa, [Thật ra tớ với cậu ấy cũng không có thân như thế đâu. ]
[Hừ, ai tin chứ? ] Tống Tiểu không có câu trả lời như ý muốn, căm phẫn tột độ dùng nắp bút chọc tôi, [Hai người ngày nào cũng đi học cùng nhau, ra chơi cũng dính lấy nhau, đừng chống cự nữa, nhanh lấy bí kíp nhặt trai đẹp ra chia sẻ với tớ điiii ~]
[Thực sự không phải mà. Cậu ấy chỉ là vì bố mẹ bận việc, nên mới ở tạm nhà tớ thôi. ] Tôi bất lực giải thích với ấy: [Với cả tớ còn bận học hành nữa, lấy đâu ra thời gian ở bên cậu ấy chứ. ]
[Thật sao? ]
[Thật mà. ]
Cô ấy lúc đó mới bất đắc dĩ bĩu môi: [Xem ra đám fan CP trong diễn đàn sắp khóc hu hu đến nơi rồi. ]
Tôi thật sự không nên lời. Bạch Thanh mới chuyển đến có một tháng, xu hướng trên diễn đàn trường không thể kiểm soát , chuyển từ "Anh đẹp trai này là học sinh mới năm nay à? Trong mười giây tôi muốn có tất cả thông tin của ta" sang "Cặp khối 11 lớp 10 đang chuyện à? Ngày nào cũng tay trong tay ấy ."
Lần đầu tiên thấy bài đăng kiểu này, tôi tò mò bấm vào - chẳng hiểu sao lại bị tấm ảnh của tôi và cậu ấy cho -- bối rối --- hối hận cả đời.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi và Bạch Thanh rất thân thiết, chúng tôi mỗi ngày đều đi học, ngoại trừ việc cậu ấy luôn tôi với ánh mắt tràn đầy mùi trà xanh, muốn lại thôi, tôi thỉnh thoảng lại trêu chọc cậu ấy, bởi vì cậu ấy tính rất tốt, rồi sao lại trở thành cặp đôi nhỏ ngọt ngào trong mắt mọi người chứ?
Tôi không hiểu nổi. Tôi không đồng .
[Ồ. ] Tôi viết xong nét cuối cùng của đề mục, đưa bài tập về nhà cho Tống Tiểu, [Bài tập viết xong rồi, lúc cậu chép thì vừa vừa thôi. Còn nữa, nhờ cậu lên diễn đàn bỏ cái tin đồn đấy hộ, cảm ơn. ]
[Đừng mà. ] Cô ấy lăc lắc tay tôi: [Để cho mấy người đẩy CP các cậu chút ý nghĩa sống đi.]
[Trả lại bài tập cho tớ. ]
[…Để tớ tìm thời điểm thích hợp rồi đăng. ]
[Về nhà thôi. ] Giọng quen thuộc của thiếu niên vang lên bên tai tôi, Bạch Thanh cụp mắt tôi: [Gần mười giờ rồi. ]
Tôi nhanh chóng im lặng, sợ cậu ấy nghe thấy vụ tôi và Tống Tiểu vừa bàn luận, vội vàng cầm cặp sách đi theo cậu ấy, đồng thời quay đầu ra hiệu “kéo miệng” cho Tống Tiểu.
Cô ấy đáp lại tôi bằng ánh mắt, “yên tâm”.
[Đẩy CP gì đấy? ]
Nhà tôi cách trường không xa, đi bộ chỉ khoảng mười phút, đi nửa đường, tôi nghe thấy cậu ấy nhẹ nhàng hỏi mấy vấn đề khiến tôi đơ* luôn.
(Đoạn này Kem không hiểu lắm nên dịch bừa là “đơ” á mn => gốc 让我脚趾抠出芭比梦幻城堡)
[À...chính là một nhóm người cảm trước tinh thần học tập chăm chỉ hàng ngày của chúng tôi. Cũng khá nhàm chán. ] Tôi tùy tiện bịa chuyện, [Học sinh học tập không phải quá bình thường sao, không biết họ cảm cái gì nữa. ]
Sau đó, một âm thanh châm biếm gió truyền vào tai tôi.
[An An. ] Bạch Thanh giọng trầm trầm.
[Tôi không phải là học giả mặc kệ sự đời đâu . ]
...Được rồi, thì cậu cũng khá xu hướng đấy.
Tôi ngượng đến mức suýt ch,,ếc tại chỗ, gượng chữa ngại: [Nhưng bọn họ đến mức cảm thấy giữa hai chúng ta có ngọn lửa cháy bỏng thì cũng thái quá rồi, không cần quản bọn họ. ]
[Cậu thấy sao? ] Cậu ấy đột nhiên lên tiếng.
[Hở? ]
[Cậu thấy sao về…mấy người đẩy CP chúng ta? ] Cậu ấy bỏ giọng đầy trà thường ngày, khiến tôi theo bản năng cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi thấy sao? Tôi thấy bằng mắt mình. Chứ chẳng lẽ tôi dùng chân thấy sao?*
(*”Cậu thấy sao” tiếng trung là “你怎么看?”nên bả trả treo là bả bằng mắt, chứ chả nhẽ bằng chân à?)
[Chúng ta cây ngay không sợ chết đứng mà ...] Tôi tưởng cậu ấy vẫn để ý đến mấy tin đồn kia, nhanh chóng giải thích với cậu ấy, [Bọn họ chỉ bàn luận trên diễn đàn thôi, cũng không ảnh hưởng gì đến bọn mình, tớ đã nhờ Tống Tiểu giải thích rồi. ]
Nói xong, một khả năng khác hiện lên trong đầu tôi.
Nhỡ cậu ấy có người mình thích, muốn giữ thân trong sạch thì sao? Thế thì chẳng phải bị dính tin đồn với tôi trì hoãn cậu ấy sao?
[Dĩ nhiên, nếu mấy tin đồn đó ảnh hưởng đến cậu, hoặc cậu sợ người cậu thích thấy, cậu cũng có thể giải thích rằng chúng ta không liên quan gì đến nhau——]
Cậu ấy liếc tôi, không gì. Tôi cũng cho rằng cậu ấy không phản đối kế hoạch của tôi.
Tuy nhiên, dưới ánh đèn đường mờ mờ, tôi dường như thấy vẻ mặt cậu ấy chó chút lạc lõng.
7.
Cái gì? Cậu muốn biết tôi ban đầu xấu hổ, tránh cậu ấy như tránh rắn rết, bắt đầu giao tiếp bình thường lại với cậu ấy như thế nào á?
Chắc là vì đã nhiều lần cứu tôi khỏi dầu sôi lửa bỏng, mỗi lần tôi ngủ gà ngủ gật bị gọi lên trả lời câu hỏi, cậu ấy đều ân cần viết câu trả lời ra giấy để tôi vừa cúi đầu xuống là có thể thấy.
Lần đầu tiên cậu ấy giúp tôi là hai ngày sau khi chuyển trường.
Hôm trước tôi thức khuya để vẽ, mà buổi sáng lại là tiết vật lý đáng ghét nhất, thế là cả tiết đều nửa tỉnh nửa mơ, không dễ dàng trụ đến lúc sắp hết tiết, giáo viên Vật lý gọi: [Lam An], tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
[Em trả lời câu hỏi này đi. ]
Thậm chí câu số mấy thầy còn không cho tôi biết, dù tôi có muốn cũng không biết bắt đầu từ đâu cả.
Trong lớp lặng ngắt như tờ, đúng lúc giáo viên vật lý chuẩn bị nổi cơn tam bành, ném phấn đi, thì một bàn tay đẩy một tờ giấy nhỏ đến trước mặt tôi, trên đó viết những dòng chữ đẹp đẽ “Đề cương vật lý, p25t6, đáp án D. ]
Ừm!
Đây còn không phải là ân nhân cứu mạng sao!
Xấu hổ gì chứ? Không quen biết gì chứ? Tại thời khắc này, tất cả đều thay thế bởi ân huệ, tôi gần như cảm đến mức rơm rớm nước mắt.
Dù người cần phải khiêm tốn, không thể phủ nhận rằng, tôi có nền tảng vật lý rất tốt, kỳ thi hàng tháng tôi đều có thể lọt vào top ba của trường.
Thế là, sau khi tôi ngạc nhiên phát hiện ra cuốn sách của mình vừa hay mở ra trang có câu hỏi, chưa đầy ba giây, tôi đã suy luận quy trình dựa trên câu trả lời mà Bạch Thanh đưa cho.
[Chọn D ạ. ] Tôi bình tĩnh phân tích câu hỏi.
[Bởi vì…………]
Ngay khi tôi vừa kết thúc câu trả lời nửa liên thiên, nửa chính xác này, tiếng chuông tan học đinh tai nhức óc vang lên trong tai chúng tôi.
Giáo viên vật lý hài lòng gật đầu: [Trả lời rất tốt, chỉ còn một chút vấn đề nhỏ thôi, ngồi xuống đi. Các phải học hỏi tinh thần chăm chỉ của Lam An, chỉ có tập trung vào việc học thì mới đạt kết quả cao thôi! ]
...Tôi cảm thấy cậu ấy để ý tôi*, tôi không có bằng chứng.
(*他在内涵我 ???)
[Cảm ơn nha. ] Giáo viên vật lý vừa bước ra khỏi lớp, tôi đã tỏ lòng biết ơn với cùng bàn: [Nếu không có cậu, tớ đã bị Lão Trương mắng rồi.]
[Không có gì. Đêm qua cậu ngủ không ngon à? ] Cậu ấy quan tâm hỏi.
[Ừ… đúng rồi. ] Tôi không với cậu ấy rằng tôi đã thức đến gần hai giờ sáng, chỉ tùy tiện vài câu, sự phản kháng khó hiểu trong lòng tôi đối với cậu ấy đã giảm đi rất nhiều.
Nói chứ, chống lại ân nhân cứu mạng, thì tôi có còn là con người nữa không!
[Sau này tốt nhất đi ngủ sớm đi. ] Cậu ấy nghiêm túc tôi, cất đi giọng điệu thơm toàn mùi trà trước đó, [Cân bằng thời gian việc và nghỉ ngơi có rất nhiều lợi ích cho cơ thể, nếu có câu hỏi không trả lời có thể tìm tôi.]
[À...] Không nghe thấy hai từ "An An" khiến tôi chưa kịp thích nghi, một lúc lâu mới trả lời: [Được.]
Vốn tưởng rằng chỉ là phép lịch sự cần thiết của hai người sống chung một mái nhà , cứ qua quýt lấy lệ là rồi, không ngờ mấy ngày sau độ khó của bài tập khoa học lại tăng lên đáng kể. Mỗi khi gặp phải câu khó, tôi chẳng thể suy nghĩ gì. Ngay cả xem đáp đáp án cũng không hiểu nổi.
Trong cơn tuyệt vọng, ngày nào tôi cũng phải gõ cửa phòng cậu ấy để hỏi bài.
Thành thật mà , bộ não của cậu ấy hữu dụng hơn tôi rất nhiều. Thực sự là thiên phú, tôi có nghĩ nát óc cũng không ra nổi, cậu ấy đã có thể suy nghĩ mạch lạc.
Chẳng trách giáo viên bộ môn thấy cậu ấy đều như nở hoa, còn không phải là trạng nguyên tương lai sống sờ sờ ở đây sao?
Thảo luận bài tập chắc chắn sẽ có những cuộc thảo luận kéo dài, càng thảo luận, tôi càng cảm thấy cậu ấy dễ hiểu hơn cả phần giải đáp án, ý định “cùng cậu ấy xây dựng mối quan hệ tốt để hỏi bài tập” càng lớn hơn, sự ngăn cách, xa lạ đương nhiên cũng loại bỏ nhanh chóng.
[Vậy đáp án của câu này là √2... An An, cậu cái gì ? Cậu không hiểu cách giải của tớ à? quq]
Không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy trong giọng của cậu ấy ẩn chứa sự tủi thân sâu sắc, trên mặt cậu ấy như hiện lên cả cái biểu tượng cảm quq.
[À, tớ đang đọc tin nhắn Tiểu Tiểu gửi cho tớ. ]
[...Tớ biết rồi, là do tớ giảng quá nhàm chán. ]
Đôi mắt cậu ấy lập tức mất đi ánh sáng, giống như một con chó lớn bị bỏ rơi, chán nản tự trách mình.
[Không có, không có! ] Tôi hoàn toàn không thể cưỡng lại thuật trà xanh của cậu ấy, liên tục lắc đầu, thậm chí còn đặt màn hình khóa của điện thoại lên bàn, [Tớ hứa sẽ không nữa, nghiêm túc nghe cậu giảng! Cậu giảng thật sự rất hay mà! ]
[Được rồi. ]
…
Tôi nghĩ đây có lẽ chính là lý do khiến Tống Tiểu cay đắng lên án tôi suốt đêm ngày hôm sau, vì không trả lời tin nhắn của ấy.
…
Là do Bạch Thanh mà!
Bạn thấy sao?