Câu Chuyện Của Những [...] – Chương 3

5

Địa điểm tiếp theo là ký túc xá nữ, nơi mà mất tích trong tờ thông báo từng sống.

Nhưng khi bước vào, tôi nhận ra chỗ này còn tối hơn cả phòng học.

Tôi cứ có cảm giác ở đây sẽ có ai đó bất thình lình nhảy ra, ngay cả trong huống này, tôi vẫn nhớ rõ quy tắc của quân sư, không thể cứ dính chặt lấy Mạnh Minh Kiều mà chỉ có thể đứng cạnh Lục Dực, ấy và Từ Cảnh Thạc lục lọi khắp nơi tìm manh mối.

Một lát sau, tôi bắt đầu tìm manh mối từ mấy chiếc giường tầng. Trên tường có rất nhiều chữ viết, phải đến gần mới đọc rõ. Có những lời chửi rủa, cũng có những đoạn độc thoại mơ mộng của tuổi mới lớn.

Tôi đang chăm đọc thì đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo áo tôi.

Không xa lắm, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thạc đang chuyện, nên theo bản năng, tôi nghĩ người kéo áo mình là Lục Dực.

“Lục Dực, cậu đừng giở trò nghịch ngợm.”

Lời vừa dứt, giọng của Lục Dực vang lên cách tôi vài bước:

“Trò nghịch ngợm gì cơ?”

?

Cậu ấy ở đằng kia, người đứng sau lưng tôi là ai?

Cả người tôi cứng đờ, từ từ quay lại và thấy một nữ quỷ mặc áo trắng, tóc xõa.

NPC luôn có cách tìm ra kẻ nhát gan nhất trong nhóm, và người đó chính là tôi.

“Ma kìa!”

Tôi nổi hết da gà, theo phản xạ lùi lại và bất cẩn lao vào vòng tay của ai đó, người ấy ôm chặt. Ngay lúc đó, đèn mờ mờ trên đầu tắt phụt, cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Giọng của Mạnh Minh Kiều vang lên:

“Phi Phi, cậu gặp NPC rồi à?”

Tôi lắp bắp:

“Uh… uh… có một nữ quỷ tóc dài mặc áo trắng, ta dọa tớ…”

Đó không phải NPC, mà là oan hồn đòi mạng tôi!

Nhưng điều khiến tôi bối rối hơn là tiếng khẽ vang lên trên đầu tôi, ai đó nhẹ nhàng vỗ lên đầu tôi:

“Không sao, không sao, tôi ở đây mà.”

“……”

Lúc đó tôi mới chậm chạp thả người ta ra, ngượng ngùng đứng một bên.

Đèn lại bật lên, rồi nhanh chóng tắt. Trong bóng tối, tôi vô thức nắm lấy tay ai đó, nhắm tịt mắt lại như đà điểu.

“NPC lại đến hả?” Tôi lo lắng hỏi.

Không xa, tôi nghe tiếng của thân và đối tượng mập mờ:

“Wow, đúng là có nữ quỷ áo trắng thật, kích thích ghê!”

?

Bọn họ còn chuyện với ma nữa chứ.

“Cô là nữ sinh mất tích đó phải không?”

“Cái quyển sổ trong ngăn kéo đó là của hả? Cô mang thai à? Của ai? Đứa bé đâu rồi?”

Nữ quỷ NPC: “……”

Bỗng nhiên xung quanh trở nên im lặng, tôi hỏi khẽ người bên cạnh:

“Cô ta đi chưa?”

Lục Dực đáp:

“Chưa, ấy đứng ngay trước mặt cậu đấy. Màu áo trắng này trong tối dễ ghê.”

“…… Cậu đừng hù tôi nữa!”

“Tôi có hù gì đâu, cậu thử giơ tay ra sờ là biết.”

Tôi ngập ngừng đưa tay ra phía trước, chạm phải một mái tóc dài rũ xuống, cảm giác như bị điện giật, tôi vội rụt tay lại và nhích gần về phía Lục Dực hơn.

Cuối cùng, đèn bật lên lần nữa, và nữ quỷ đã biến mất. Nhưng tin xấu tiếp theo lại ập đến.

Từ Cảnh Thạc :

“Chúng ta cần phải chia nhóm để hoàn thành nhiệm vụ.”

?!

Cả nhóm chỉ có 4 người, giờ còn phải chia ra?

Lối ra của ký túc xá có một ngã rẽ, và cả hai hành lang đều thắp sáng, xác nhận rằng chúng tôi sẽ phải tách ra.

“……”

Việc chia nhóm không có tranh cãi gì, Mạnh Minh Kiều và Từ Cảnh Thạc một nhóm, còn tôi và Lục Dực một nhóm.

Chúng tôi tìm thấy hai bộ đàm trong ký túc xá, thử xem thì thấy có thể sử dụng .

Nhìn hai người kia tự tin bước về phía ngược lại, tôi càng cảm thấy bước chân mình trở nên nhẹ bẫng.

“Đi nào!”

Lục Dực khẽ , rồi nắm lấy tay tôi. Cậu ta :

“Đừng sợ, tôi đảm bảo sẽ đưa cậu vượt qua nhiệm vụ.”

Bàn tay tôi nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp của cậu ấy, hành lang tối tăm không còn dài như tôi tưởng nữa, trái tim tôi thì vẫn đập thình thịch.

6

Tôi và Lục Dực men theo ánh sáng lờ mờ từ đèn hành lang đi vào một không gian ở cuối ngã rẽ. Chưa kịp nhận ra đây là đâu, thì cánh cửa phía sau đã bất ngờ đóng sầm lại.

Tôi giật nảy mình.

Lục Dực xoay người định mở cửa, đã bị khóa, trên cửa là một cái khóa mật mã.

Cậu ấy bật :

“Trang Dĩ Phi, xem ra chúng ta phải tìm mật mã để mở cửa rồi.”

“……”

Chúng tôi quanh căn phòng. Đây rõ ràng là một nhà vệ sinh nữ của trường trung học, với ba gian phòng riêng.

Trên tường nhà vệ sinh, có rất nhiều dòng chữ viết bằng bút đỏ và đen, trên tay nắm cửa còn treo một cuốn sổ trông giống như nhật ký trực nhật.

Nhìn ba cánh cửa nhà vệ sinh đóng kín kia khiến tôi lạnh sống lưng.

Lúc này bộ đàm vang lên giọng của Từ Cảnh Thạc:

“Lục Dực, bên cậu sao rồi?”

Lục Dực đáp:

“Là nhà vệ sinh nữ, còn bên cậu?”

“Bên này có vẻ là phòng mẫu sinh vật, nhiều mẫu vật lắm, cũng khá thật.”

Lục Dực:

“Bên này bọn tôi bị khóa lại rồi, còn các cậu?”

“Cũng bị khóa rồi.”

Giọng của Mạnh Minh Kiều vang lên:

“Tôi nghĩ họ phát bộ đàm cho chúng ta, có lẽ mật mã cần trao đổi giữa hai nhóm, nếu các cậu tìm số gì thì báo để chúng tôi thử xem.”

“Được.”

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lục Dực quay sang với tôi:

“Chúng ta bắt đầu tìm mật mã chứ?”

“Không tìm mật mã thì gì?”

Ngay khi hỏi xong tôi đã lập tức cảm thấy hối hận.

Cậu ấy khẽ:

“Chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi, cậu muốn gì?”

“……”

Âm nhạc u ám trên đầu đổi tông, xen lẫn với tiếng nữ nhân ai oán, khiến tôi nổi hết da gà.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...