Câu Chuyện Của Người [...] – Chương 3

Trình Ninh vui mừng ra mặt, e thẹn bước tới khoác lấy cánh tay Dư Vệ Quốc.

“Anh Vệ Quốc, còn có em mà.”

“Em những việc này giỏi lắm, chị ta muốn đi thì cứ đi, chúng ta không cần chị ta!”

Ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Dư Vệ Quốc không hề cảm trước lời của Trình Ninh.

Anh ta chỉ thở dài, tôi.

“Duyệt Nhiên, tôi biết vẫn còn giận chuyện cái rương gỗ đàn hương.”

“Nhưng vợ chồng là một thể, cứ cãi nhau mãi cũng chẳng có lợi cho ai cả.”

“Mau về với tôi đi, có gì thì đóng cửa lại rồi chuyện cho rõ ràng.”

Nói xong, ta vươn tay bế Tráng Tráng lên.

Tráng Tráng tội nghiệp bát mì còn chưa ăn hết, mím môi, không dám gì.

Ngược lại, Giao Giao thấy cảnh này thì bỗng dưng òa khóc lớn.

“Ba Vệ Quốc, sao ba lại bế cậu ta?”

“Ba đã rồi, sau này chỉ bế Giao Giao thôi mà!”

“Ba cậu ta không bằng Giao Giao, ba không thích cậu ta, ba là đồ dối!”

Giao Giao vừa khóc vừa nắm chặt tay áo của Dư Vệ Quốc lắc lắc.

Dư Vệ Quốc thở dài, đặt Tráng Tráng về chỗ cũ, sau đó cúi xuống, nhẹ nhàng dỗ dành Giao Giao.

Tráng Tráng rưng rưng nước mắt, lại nhanh chóng dùng tay áo lau khô, lén lút ngước lên tôi.

Nhìn dáng vẻ đáng thương của con trai, lòng tôi đau như cắt.

Khi tôi còn ở quê chăm sóc cha mẹ chồng, ngày nào Tráng Tráng cũng quấn lấy tôi, hỏi rằng ba trông như thế nào.

Khi đó, tôi bảo con rằng ba là hùng bảo vệ tổ quốc.

Bây giờ không còn chiến tranh nữa, thì ba chính là hùng của Tráng Tráng.

Tráng Tráng ngày đêm mong nhớ, chỉ hy vọng một ngày nào đó gặp ba.

Nhưng tôi và con đều không ngờ rằng…

Dư Vệ Quốc không phải hùng của chúng tôi.

Anh ta là hùng của mẹ con Trình Ninh.

Nghĩ đến việc Tráng Tráng bị lạnh nhạt vì mẹ con họ, tôi lập tức ôm chặt con trai vào lòng.

“Con ngoan, mẹ biết con đã chịu nhiều ấm ức rồi.”

“Mẹ đưa con đi, chúng ta không cần ba nữa.”

Tráng Tráng khóc nức nở, run rẩy cả người.

Bàn tay bé nhỏ của con siết chặt tay tôi, rồi gật đầu thật mạnh.

Dư Vệ Quốc nghe thấy lời tôi , vội vã định đặt Giao Giao xuống.

Nhưng Giao Giao càng khóc to hơn, vòng chặt tay ôm lấy cổ ta không chịu buông.

Trình Ninh tươi như hoa, để mặc Giao Giao túm lấy ta.

“Chị Duyệt Nhiên à, không phải tôi chị đâu.”

“Chị xem, Giao Giao với Vệ Quốc thân thiết thế này.”

“Ngược lại, Tráng Tráng nhà chị cứ như chuột thấy mèo, thấy ba ruột mà lại sợ hãi như thế.”

“Một thằng bé nhát gan như chuột, nuôi nó có ích gì chứ?”

Tráng Tráng nghe câu chế giễu ấy, gương mặt lập tức tái nhợt.

Dư Vệ Quốc lại như không nghe thấy gì, cứ để mặc Giao Giao ôm lấy ta, nũng đòi quần áo mới.

Nhìn cảnh này, tôi hoàn toàn chết tâm.

“Dư Vệ Quốc, tôi sẽ gửi đơn xin ly hôn lên tổ chức.”

“Tạm biệt.”

Nói xong, tôi ôm Tráng Tráng, không ngoảnh đầu lại mà bước thẳng lên tàu.

Lúc tàu bắt đầu chuyển bánh, tôi thấy Dư Vệ Quốc chạy theo.

Nhưng chưa kịp chạy bao xa, Giao Giao phía sau liền ngã xuống đất.

Nghe thấy tiếng hét của Trình Ninh, Dư Vệ Quốc quay đầu lại.

Cuối cùng, ta dừng bước, không đuổi theo tàu nữa.

Qua cửa sổ toa tàu, hình ảnh cuối cùng tôi thấy là Dư Vệ Quốc quay lại, ôm chặt lấy mẹ con Trình Ninh vào lòng.

Tôi ôm Tráng Tráng, ngồi trên tàu suốt một ngày một đêm.

Con rất ngoan, suốt cả chặng đường không hỏi một câu, chỉ đến lúc xuống tàu mới tôi và hỏi nhỏ:

“Mẹ ơi, đây là đâu?”

Đây là nhà của mẹ.

Là mảnh đất đã sinh ra và nuôi dưỡng mẹ, dù ba mẹ mẹ không còn, mẹ vẫn sẵn sàng cống hiến cho những con người nơi đây.

Tôi dọn dẹp lại căn nhà nhỏ ba mẹ để lại, chẳng bao lâu sau, khách đầu tiên ghé thăm.

Là hiệu trưởng trường trung học thị trấn.

Ông ấy muốn mời tôi về trường giảng dạy.

Tôi đồng ý.

Nếu không nhờ lời mắng mỏ của Dư Vệ Quốc khiến tôi nhận ra giá trị của mình, suýt chút nữa tôi đã quên mất.

Tôi có học vấn, từng học đại học, tôi hoàn toàn có thể đi dạy, giúp ích cho bao nhiêu học sinh.

Hiệu trưởng vô cùng vui mừng, lập tức trả tôi mức lương gấp đôi các giáo viên khác.

Ông còn hứa sẽ tìm nhà cho mẹ con tôi ở thị trấn và giúp Tráng Tráng nhập học.

Tôi vô cùng biết ơn, tiễn hiệu trưởng ra cửa xong, liền ôm Tráng Tráng lên giường, ngủ một giấc thật ngon.

Hôm sau, hiệu trưởng đặc biệt cử xe đến đón mẹ con tôi.

Tráng Tráng ngồi trong ô tô, vui vẻ ngang dọc.

“Mẹ ơi, con tưởng chỉ có Giao Giao mới đi xe…”

Nghe giọng non nớt của con, tôi không kìm mà ôm chặt con vào lòng.

Dư Vệ Quốc là đoàn trưởng, ngày nào cũng có xe đưa đón.

Nhưng ta chưa bao giờ để tôi và Tráng Tráng ngồi xe của ta.

“Một phụ nữ với một đứa trẻ, có cần phô trương đến thế không?”

“Ở quê chạy nhảy cả ngày không sao, sao đến chỗ tôi lại bày đặt tiểu thư thế?”

Khi ấy, Tráng Tráng thất vọng đến mức nước mắt rơi lã chã.

Còn Dư Vệ Quốc chẳng thèm để ý, vẫn tự tay mở cửa xe cho mẹ con Trình Ninh, thậm chí còn ga lăng giơ tay che mép cửa để ta không đụng đầu.

Từ sau lần đó, Tráng Tráng không bao giờ chủ gần gũi Dư Vệ Quốc nữa.

Nhưng sự xa cách ấy, qua miệng Trình Ninh, lại biến thành “chuột sợ mèo.”

Nhớ lại những ký ức tồi tệ đó, tôi siết chặt Tráng Tráng hơn.

“Con của mẹ không những có thể đi xe, mà sau này còn đi học, ăn bánh kẹo, vào đại học.”

Tráng Tráng hiếm khi vui vẻ đến , ôm chặt lấy tay tôi, tít mắt.

“Mẹ ơi, có mẹ là đủ rồi.”

Những ngày dạy học trôi qua bình yên và đẹp đẽ.

Tốt hơn gấp trăm lần những ngày tháng tôi phải hầu hạ cha mẹ Dư Vệ Quốc ở quê.

Lại càng hơn hẳn những ngày phải sống trong cuộc tranh giành không hồi kết với Trình Ninh.

Tôi rời xa họ, cuối cùng cũng sống với giá trị của chính mình.

Ở đây, không ai có thể ra lệnh cho tôi rửa bát hay giặt tất bẩn.

Mọi người khi thấy tôi đều dừng bước, cúi đầu chào một tiếng:

“Chào giáo Diêu!”

Hôm đó, khi đang đứng lớp, bác bảo vệ đột nhiên chạy vào tìm tôi.

Tôi không trả lời, chỉ ra hiệu cho bác ấy đợi hết giờ học rồi .

Nhưng bác ấy vội đến mức mồ hôi đầm đìa.

“Cô Diêu, mau ra nghe điện thoại đi, là một lãnh đạo lớn trong quân đội gọi đến…”

Tôi trầm mặc hồi lâu, đóng sách lại, bước đến nhấc máy.

Đầu dây bên kia, giọng hơi khàn.

“Diêu Duyệt Nhiên, chẳng phải về quê rồi sao?”

“Sao lại đi dạy học?”

“Ba mẹ tôi nghe sắp về, ngày nào cũng ra đầu làng chờ.”

“Chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy đâu.”

“Cô nghĩ xem, thì trong lòng họ sẽ cảm thấy thế nào?”

Tôi nhạt.

“Dư Vệ Quốc, quên rồi sao?”

“Tôi cũng có nhà của tôi.”

“Tôi đã quyết định ly hôn với , dựa vào đâu mà tôi phải về chăm sóc ba mẹ , để rồi trở thành một người phụ nữ quê mùa trong miệng thiên hạ?”

Dư Vệ Quốc im lặng một lúc, sau đó bất chợt bật .

“Cô bây giờ miệng lưỡi sắc bén thật đấy.”

“Nhưng tốt nhất là nên biết giữ chừng mực!”

“Diêu Duyệt Nhiên, là phụ nữ.”

“Phụ nữ thì nên lấy gia đình trọng.”

“Làm gì có chuyện bỏ chồng, bỏ cha mẹ chồng mà chạy ra ngoài đi dạy học?”

“Tôi biết có lòng tự trọng cao, nên tôi mới chủ xuống nước, còn đợi gì mà không thuận theo?”

Tôi thở dài.

Không ngờ đến giờ phút này, Dư Vệ Quốc vẫn cho rằng tôi chỉ đang giận dỗi ta.

“Tôi không phải đang mình mẩy, Dư Vệ Quốc.”

“Anh quên rồi sao?”

“Trước khi tôi về quê chăm sóc cha mẹ , tôi không phải là ‘người đàn bà quê mùa’ mà .”

“Anh có Trình Ninh để bảo vệ.”

“Còn tôi cũng có công việc dạy học mà tôi trân trọng.”

“Tôi sẽ sớm sắp xếp thời gian để nộp đơn ly hôn.”

“Tạm biệt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...