Câu Chuyện Của Người [...] – Chương 1

Sau khi theo quân đóng quân, tôi mới biết phần lớn tiền trợ cấp hàng tháng mà chồng tôi rằng quyên góp cho đồng đội, thực ra đều dùng để chu cấp cho mẹ con “bạch nguyệt quang” của ta.

Anh ta đó là vợ góa của đồng đội, nên ta phải giúp đỡ.

Nhưng có ai lại đi lấy trộm đồ cưới của vợ mình để mua tất lụa cho vợ góa của đồng đội không?

Tôi tìm ta lý lẽ, lại bị chồng mắng té tát, đuổi về nhà.

Anh ta tôi là một phụ nữ nông thôn, lấy ta là phúc tu tám đời, nên phải ngoan ngoãn ở nhà giặt giũ, nấu ăn, cống hiến cả đời.

Nghe , tôi bật .

Thay vì cống hiến cả đời cho , chi bằng tôi dốc hết mình để cống hiến cho đất nước.

…….

Nhìn tờ giấy giới thiệu phê duyệt rời đi trong tay, tôi bỗng có cảm giác không chân thực.

Tôi có thể về nhà rồi, thật tốt biết bao.

Tôi vừa nhét vé tàu gửi kèm vào túi áo trong thì sau lưng liền vang lên một giọng lạnh nhạt.

“Diêu Duyệt Nhiên, không ở nhà nấu cơm mà lại lang thang cái gì? Giao Giao đói rồi, trưa nay muốn ăn gà hầm.”

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại.

Chỉ thấy chồng tôi – Dư Vệ Quốc – đang ôm một cặp mẹ con, trên tay họ còn cầm nước ngọt nhập khẩu, tôi như một người giúp việc.

Tôi chất liệu lụa cao cấp trên người mẹ con Trình Ninh, rồi cúi xuống chiếc áo sơ mi vá chằng vá đụp, bạc màu của mình.

Tôi – vợ của đoàn trưởng – ăn mặc rách rưới.

Còn ta – một góa phụ mất chồng – lại cao quý vô cùng.

Tôi không muốn xung đột trước mặt người ngoài, xoay người định rời đi.

Nhưng Trình Ninh lại lên giọng nũng nịu sau lưng tôi.

“Anh Vệ Quốc, hôm nay chắc chị Duyệt Nhiên sẽ không nấu cơm cho chúng ta đâu.”

“Em vừa thấy chị ấy với Tráng Tráng ở hợp tác xã, hai mẹ con ôm một đống bánh ngọt cao cấp, ăn đến nhem nhuốc cả miệng. Còn tâm trí đâu mà lo cho chúng ta nữa?”

Nghe , Dư Vệ Quốc nhíu chặt mày, tôi thở dài trách móc.

“Diêu Duyệt Nhiên, trước đây tôi thích nhất là đức tính giản dị, chịu thương chịu khó của nên mới cưới .”

“Sao bây giờ lại trở nên tham ăn lười biếng, ra chuyện thế này?”

“Tôi đã dặn rồi, có đồ ngon thì phải chia cho Trình Ninh và Giao Giao ăn nữa!”

Giọng ta rất lớn, khiến ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi.

Những ánh mắt khinh miệt, xem thường khiến mặt tôi nóng bừng.

Nhưng tôi biết, mình không thể nhận tội.

“Trình Ninh, luôn miệng tôi với Tráng Tráng vừa ở hợp tác xã ăn vụng.”

“Nhưng sáng nay Tráng Tráng ở nhà bác hàng xóm cả buổi.”

“Vậy tôi hỏi , thấy chúng tôi bằng cách nào?”

Tôi lớn hơn, khiến Trình Ninh lập tức hoảng loạn.

Cô ta lắp bắp mãi mới một câu: “Chắc em hoa mắt nhầm rồi.”

“Nếu mắt kém như , thì bớt bôi nhọ tôi ở bên ngoài đi.”

“Cô có biết không, chỉ một câu của , mọi người sẽ nghĩ rằng Dư đoàn trưởng ngược đãi vợ con.

Ép tôi – vợ đoàn trưởng – phải trốn ra ngoài ăn vụng không?”

Trình Ninh hít sâu một hơi lạnh, vội vàng kéo tay áo Dư Vệ Quốc lắc lắc.

“Anh Vệ Quốc, em nào có ý đó đâu…”

“Mỗi lần thấy em, chị ấy đều nổi giận. Em… Em đắc tội với vợ rồi.”

“Sau này chị ấy nhất định sẽ không tha em… Em…Em thà chết còn hơn!”

Nói xong, Trình Ninh lập tức bỏ chạy.

Dư Vệ Quốc cũng vội vã đuổi theo.

Hai người hoàn toàn không tránh né ánh mắt của mọi người, ôm nhau ngay trước mặt bao người.

Nhìn cảnh tượng ấy, tôi cảm thấy căm phẫn đến mức gần như muốn nôn ra máu.

Đây chính là chồng tôi.

Và vợ góa của đồng đội mà ta cần chăm sóc.

Chỉ e rằng sự chăm sóc mà ta không chỉ là cơm ăn áo mặc…

Mà là chăm sóc đến tận giường!

Người xung quanh chỉ trỏ bàn tán.

Đến khi nghe rõ lời họ, Dư Vệ Quốc mới như bừng tỉnh, vội buông Trình Ninh ra.

“Diêu Duyệt Nhiên, tôi cảnh cáo !”

“Chồng của Trình Ninh đã hy sinh vì nước, để lại mẹ góa con côi.”

“Tôi không cho phép bất cứ ai ức hiếp ấy!”

“Tôi không quan tâm có ăn vụng hay không.”

“Bây giờ lập tức về nhà, nấu cơm cho Trình Ninh và Giao Giao!”

Dưới ánh mắt khiêu khích của Trình Ninh, tôi xoay người bỏ đi.

Tất nhiên, không phải về nấu cơm cho ta.

Vé tàu về quê tôi là hai ngày sau.

Tôi phải về thu dọn hành lý thôi.

Trước khi kết hôn, tôi không hề biết Dư Vệ Quốc có một “bạch nguyệt quang” mãi không quên .

Dư Vệ Quốc hành quân bên ngoài.

Tôi ở nhà hầu hạ cha mẹ chồng, chăm sóc con thơ.

Sáu năm trôi qua cha mẹ chồng tôi chăm sóc khỏi bệnh.

Họ liền thúc giục tôi đi theo quân, để sinh thêm con nối dõi cho gia đình họ.

Đến nơi đóng quân của Dư Vệ Quốc, Trình Ninh khoác tay ta ra đón tôi.

Cô ta lập tức cho tôi một đòn phủ đầu.

Khi tôi định nổi giận, Dư Vệ Quốc đã thế này…

“Chồng của Trình Ninh đã chết, mẹ góa con côi đáng thương, không ai phép bắt nạt ấy.”

Từ đó trở đi, câu này gần như trở thành cơn ác mộng vang mãi bên tai tôi.

Lương của Dư Vệ Quốc vừa phát đã đưa hết cho Trình Ninh, vì ta mất chồng.

Tôi tự tay trồng rau, lứa rau tươi nhất bị ta mang cho Trình Ninh, vì ta mất chồng.

Tôi cặm cụi khâu đế giày, còn phải thêm một đôi cỡ nhỏ cho Trình Ninh, vì ta mất chồng.

Cho đến mấy ngày trước, Dư Vệ Quốc mang đôi rương gỗ đàn mà tôi mang theo khi gả đi ra chợ bán.

Anh ta cầm số tiền đó dẫn mẹ con Trình Ninh vào nhà hàng ăn một bữa lớn, còn mua giày cao gót và tất lụa mới nhất cho ta.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, chạy đến trước cửa nhà Trình Ninh ầm lên.

Dư Vệ Quốc tát tôi trước mặt mọi người, rằng tôi chỉ là một phụ nữ nông thôn nhờ có ta mới vợ của quân nhân, nên phải biết thân biết phận.

Trong tiếng nhạo của đám đông, tôi chật vật chạy về nhà.

Tôi dành cả đêm suy nghĩ, cuối cùng cũng rõ vị trí của mình.

Tôi là một sinh viên đại học, không phải kẻ hầu người hạ để người ta tùy tiện chà đạp.

Tôi không muốn ở lại bên cạnh Dư Vệ Quốc nữa.

Tôi có thể đi dạy, có thể chữa bệnh, cần gì phải bấu víu vào ta, lãng phí cả đời ở nơi này?

May mắn thay, đơn xin về quê của tôi không bị ai ngăn cản.

Có lẽ tất cả mọi người đều biết, Dư Vệ Quốc chưa bao giờ thích tôi.

Việc tôi đi hay ở, chẳng ai quan tâm.

Không bao lâu sau, Dư Vệ Quốc mặt đen như than đẩy cửa bước vào.

Thấy bếp núc lạnh tanh, ta vỗ mạnh xuống bàn, quát lớn.

“Diêu Duyệt Nhiên, càng ngày càng quá đáng! Bảo hầm gà, lại dọn dẹp quần áo gì?”

Tôi đặt túi hành lý xuống, quay lại ta bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Đoàn trưởng Dư, khéo léo đến mấy cũng không thể nấu cơm khi không có gạo.”

“Nhà chẳng còn lấy một sợi lông gà, bảo tôi biến ra một con gà để nấu cho người của chắc?”

Sắc mặt Dư Vệ Quốc càng thêm u ám.

“Đừng có mát! Tôi đã rồi, chồng của Trình Ninh mất rồi, ấy—”

Tôi không đợi ta hết, giơ tay ngắt lời.

“Chồng ta mất, thấy ta đáng thương, thì tự tay nấu cơm cho ta đi.”

“Chứ đừng ngồi đó sai khiến tôi như thể tôi là người hầu của các người.”

“Dư Vệ Quốc, từ nay về sau tôi không quan tâm đến nữa.”

“Và cũng đừng lấy tôi tấm bình phong che đậy chuyện ngoại của !”

Có lẽ không ngờ tôi lại như , ánh mắt Dư Vệ Quốc lập tức trừng lớn.

“Sao có thể nghĩ về chúng tôi như thế? Tôi chỉ là quan tâm ấy hơn một chút thôi!”

“Giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch!”

“Diêu Duyệt Nhiên, nhờ tôi mà mới vợ đoàn trưởng, hưởng lợi từ tôi mà không thấy biết ơn sao?”

Tôi bật .

“Làm ơn mở mắt ra mà .”

“Bộ quần áo trên người tôi là đồ tôi mang từ quê lên.”

“Thứ tôi ăn là rau tôi tự trồng.”

“Chăn tôi đắp khi ngủ, bàn chải, chậu rửa mặt, bình nước tôi dùng đều là đồ của tôi.”

“Lương hàng tháng của , tôi chưa từng nhận một xu.”

“Tôi hưởng lợi từ cái gì?”

“Ngược lại, chính mới là người bán đồ cưới của tôi, chỉ để mua quà dỗ dành Trình Ninh!”

Tôi không hề kiềm chế âm lượng.

Dư Vệ Quốc nghe tôi , đứng ngây ra hồi lâu.

Một lúc sau, ta khó chịu quay mặt đi, giọng điệu hiếm khi mềm mỏng.

“Chuyện đó đúng là tôi sai rồi…”

“Duyệt Nhiên, hôm đó là sinh nhật Trình Ninh, tôi không nghĩ hai cái rương đó lại quan trọng với đến …”

“Xin lỗi, từ giờ lương tôi nhận sẽ đưa hết cho , chưa?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...