Câu Chuyện Của Một [...] – Chương 4

Bà ấy không giống những người phụ nữ ngang ngược khác, cũng không nổi đóa lên.

Ngược lại, bà cúi gập người tỏ ý xin lỗi: “Chúng tôi sẽ như .

Mọi tổn thất về danh dự của học Lê, gia đình chúng tôi sẽ gánh vác.

Đây là lời cam kết của chúng tôi.”

Sau đó, bà Ninh Nguyệt đưa cho Lê Thời Ngữ một tờ giấy và một tấm danh thiếp:

“Đây là cam kết của chúng tôi, kèm theo một triệu tệ.

Hy vọng học Lê có thể nhận lấy.

Đây là danh thiếp của tôi, sau này có chuyện gì cần cứ đến Lam Thị tìm tôi.”

“Bà Lam nhớ giữ lời, nếu lần sau Lam Tâm Mai còn dám tổn danh tiếng hay thương tổn cho Thời Ngữ, chuyện này sẽ không đơn giản như nữa.”

Sau khi bà Lam rời đi, tôi ngồi bên cạnh, gọt táo cho Thời Ngữ.

Đúng lúc đó, ba mẹ cũng vội vã đến bệnh viện.

Thấy bà Ninh Nguyệt đã rời đi, mẹ tôi có vẻ hơi ngạc nhiên.

“Sao thế, Thời Ngữ? Con không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo.

Mẹ đi, con không sao cả, không có một vết thương nào đâu.”

Thời Ngữ nằm trên giường bệnh, kéo tay áo sọc xanh trắng lên, để mẹ xem.

“Không sao là tốt rồi.

Nhưng nhà họ Lam thật quá đáng.

Nói mới nhớ, mẹ không hiểu sao một người tao nhã, dịu dàng như bà Ninh Nguyệt lại có thể sinh ra một con ngang ngược như .

Năm đó chúng ta còn sinh cùng ngày, giường bệnh sát bên nhau, bà ấy ngày nào cũng kể chuyện, hát ru, thế mà lại nuôi dạy ra một đứa trẻ thế này.”

“Đúng , dáng vẻ của bà Lam vừa rồi, chắc chắn không phải là người nuông chiều con cái, sao lại thành ra như thế chứ.”

Nghe cuộc trò chuyện giữa Thời Ngữ và mẹ, tôi bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó.

“Mẹ, mẹ mẹ và bà Ninh Nguyệt sinh cùng ngày à?”

“Đúng , sao thế?”

Tôi không gì, chỉ đứng dậy ra ngoài gọi cho bà Ninh Nguyệt.

“Bà Lam, nếu bà chưa đi xa, có thể quay lại một chút không?”

“Sao thế? Bạn học Lê có vấn đề gì à?”

Tôi không định qua điện thoại.

Nếu xung quanh có người khác, điều này không thích hợp để tiết lộ.

Khi bà Ninh Nguyệt quay lại, trông bà có chút mệt mỏi.

“Bạn học Lê, có chuyện gì ?”

“Tôi muốn lấy một sợi tóc của bà.”

Nói xong, tôi quay lại phòng bệnh, cẩn thận lấy vài sợi tóc của Thời Ngữ.

Dù không hiểu, bà Ninh Nguyệt vẫn ngoan ngoãn nhổ một sợi tóc đưa cho tôi.

Tôi dẫn bà ấy đến phòng xét nghiệm DNA.

Khi chắc chắn xung quanh chỉ có bà ấy, tôi mới hạ giọng :

“Nếu tôi không lầm tướng mạo, Thời Ngữ có lẽ mới là con ruột của bà.”

Bà Ninh Nguyệt nghe tôi , bỗng hít một hơi lạnh, suýt ngã ngửa.

Tôi nhanh tay đỡ lấy bà: “Nhưng đây chỉ là suy đoán.

Chúng ta cần kết quả xét nghiệm khoa học để xác nhận.”

11.

Rất nhanh, kết quả giám định đã có.

Tôi hẹn bà Ninh Nguyệt cùng đến lấy.

Khi thấy báo cáo, bà Ninh Nguyệt sững người.

Cô con mà bà chăm sóc bao năm qua, hóa ra lại không phải con ruột của mình.

Tôi thì không lấy lạ.

Thế giới này có bao nhiêu chuyện phi lý, đến tôi còn tu tiên , chuyện tráo đổi con trẻ có gì lạ đâu.

Nhưng bà Ninh Nguyệt thì suy sụp, ngồi bệt xuống đất, nhất là khi nghĩ đến việc con mà bà nuôi dưỡng lại luôn chèn ép chính con ruột của bà.

“Bà có nghi ngờ ai không?”

Tôi lên tiếng hỏi.

Bà Ninh Nguyệt gật đầu, sau đó đáp: “Tôi sẽ đi xác minh, phiền học Lê đừng với Thời Ngữ vội, tránh để con bé lo lắng.”

Tôi gật nhẹ đầu: “Bà Ninh, bà nên cẩn thận.

Gần đây bà cũng có thể gặp họa.”

Bà Ninh Nguyệt gật đầu cảm ơn rồi quay đi.

Những ngày này, ba mẹ tôi cho Thời Ngữ nghỉ học để tĩnh dưỡng, rằng để nghỉ ngơi và đợi mọi chuyện lắng xuống.

Thời Ngữ không có vẻ gì buồn chán, ngày nào cũng đi đến bảo tàng nhà họ Kỷ.

Cho đến một ngày, tôi nghe tin thầy Kỷ Tư Thần đã từ chức, rằng muốn về chăm sóc bảo tàng của gia đình.

Lúc đó, tôi mới nhận ra rằng, những ngày qua, Thời Ngữ đã gặp ai.

“Thầy Kỷ, sao thầy lại từ chức? Tôi đoán chắc là hồng loan tinh rồi.”

Tôi trêu chọc, hành lý đầy ắp của thầy.

Thầy Kỷ không còn dáng vẻ châm chọc như buổi học đầu tiên, ngược lại còn tỏ ra nhún nhường:

“Sau này có cổ vật nào khai quật , chắc chắn tôi sẽ gọi em đầu tiên.”

Tôi trợn mắt: “Thế là em không công, lại còn phải nhận sự ban ơn.”

Khi tan học về nhà, Thời Ngữ vui vẻ đưa cho tôi một cuốn sách chép tay.

Mở ra xem, đó là bản sao chép cẩn thận và tỉ mỉ của Chu Dịch bằng giáp cốt văn.

Rõ ràng là tốn không ít thời gian để hoàn thành.

“Tốt lắm! Em lén lút qua lại với thầy Kỷ mà không cho chị biết, giờ định dùng Chu Dịch để bịt miệng chị à?”

“Không, không có đâu, chị ơi! Em chỉ là rảnh rỗi, nhớ chị từng muốn bản giáp cốt của Chu Dịch, nên phải tìm thầy Kỷ thôi.

“Với cả, chúng em chưa có gì đâu.

Em còn sợ lắm, một Cố Dĩ Thâm là đủ ám ảnh rồi.

Giờ vẫn đang trong giai đoạn khảo sát thôi.”

Nhìn vẻ mặt ngọt ngào của Thời Ngữ, tôi thấy vui lây.

Đến cả vẻ buồn bã trên gương mặt ấy cũng phai nhạt đi.

Xem ra, chuyện tốt là điều sớm muộn.

12.

Không lâu sau, các phương tiện truyền thông đồng loạt đưa tin:

Tổng giám đốc tập đoàn Lam thị bị cáo buộc tráo đổi con ruột với con riêng, bỏ rơi thiên kim nhà họ Lê.

Tổng giám đốc Lam thị đẩy vợ ngã cầu thang sau khi sự việc bị bại lộ, hiện bà Ninh Nguyệt đang tĩnh dưỡng tại bệnh viện.

Tổng giám đốc Lam thị trắng tay, đối mặt với án tù giam.

Tin tức rầm rộ như , Thời Ngữ dĩ nhiên cũng biết.

“Chị ơi, sao lại như ? Sao em lại là con nhà họ Lam?”

Tôi lấy báo cáo giám định trước đây ra, đưa cho ấy.

“Không sao đâu.

Chị nghĩ bà Ninh Nguyệt chắc chắn sẽ ly hôn.

Dù có đổi họ, em cũng sẽ là Ninh Thời Ngữ, không phải Lam Thời Ngữ.”

“Chị còn ! Chị biết từ trước mà không cho em!”

“Một số chuyện, mẹ ruột em không muốn em biết sớm.”

Tôi xoa đầu ấy.

Thật ra, ấy vẫn may mắn.

Ba mẹ tôi và cả bà Ninh Nguyệt đều đối xử thật lòng với ấy.

Dù Lam Tâm Mai có những chuyện không đúng, bà Ninh Nguyệt vẫn thành tâm xin lỗi.

Ít nhất, điều đó không khiến Thời Ngữ cảm thấy khó chịu với thân phận thật của mình.

“Vậy giờ em có thể đi thăm bà ấy không?”

“Được chứ.

Bảo thầy Kỷ đưa em đi, tiện thể ra mắt mẹ vợ tương lai luôn.”

Tôi , mong ấy có thể bớt lo lắng.

“Cảm ơn chị, chị ơi, thật sự cảm ơn chị.

“Em không biết tại sao, em cảm thấy nếu không có chị, cuộc đời em có lẽ đã rẽ sang một lối khác.”

“Có lẽ đến giờ, em vẫn không ra bản chất của Cố Dĩ Thâm.”

Tôi nắm tay ấy: “Thật ra, trong lúc em cảm ơn chị, chị cũng nên cảm ơn em.

Chính em đã giúp chị buông bỏ đoạn nhân quả này.”

“À, em chưa biết nhỉ, giờ Cố Dĩ Thâm đang qua lại với Lam Tâm Mai.

“Chị đoán hắn chắc hối hận chết đi , hắn tưởng em không phải thiên kim nhà họ Lê nên muốn rời bỏ em, kết quả lại tìm đến Lam Tâm Mai con riêng chính hiệu của nhà họ Lam.

Đáng tiếc, cha vợ tương lai của hắn không những không có tiền mà còn có tiền án.”

Quả nhiên, bên kia, Cố Dĩ Thâm và Lam Tâm Mai đang ầm ĩ đòi chia tay.

“Anh nghĩ tôi không còn là thiên kim nhà họ Lam nên định bỏ tôi à?

“Hồi đó, nếu không phải tôi nhận hết tội, gì còn giữ cái danh hiệu nam thần trường học với vẻ ngoài hào hoa như bây giờ.”

“Một bên bám víu tiền tài và quyền lực, một bên lại muốn giữ thể diện.

Anh dựa vào cái gì chứ?”

Cố Dĩ Thâm bất lực Lam Tâm Mai.

Nếu không phải trong tay hắn vẫn còn giữ bằng chứng cầu xin tha thứ mà ta để lại lúc sợ bị điều tra, mọi chuyện cũng không đến mức như bây giờ, còn phải chịu sự kiềm chế của Lam Tâm Mai.

“Yên tâm đi.

Đúng là tôi mù mắt mới thích , cũng đừng mơ thoát khỏi tôi.

Tra nam và tra nữ, đúng là xứng đôi vừa lứa.”

“Anh nghĩ thiên kim nhà giàu ai cũng dễ lừa như Lê Thời Ngữ sao? Cuối cùng, ôm cành vàng lại rơi vào kết cục giống cha tôi thôi.”

Giờ đây, Cố Dĩ Thâm thật sự hối hận.

Hắn không hiểu tại sao ngày đó lại dính vào một người như Lam Tâm Mai – một kẻ điên không chịu buông tha.

Mỗi lần hắn muốn tiếp cận khác, ta lại xuất hiện đám.

Cuối cùng, Cố Dĩ Thâm mệt mỏi, chẳng buồn tranh cãi với Lam Tâm Mai nữa.

Hai người miễn cưỡng ở cạnh nhau, bất ngờ thay, lại khá “hợp”.

13.

Đến ngày tốt nghiệp, Lê Thời Ngữ đã kết hôn với Kỷ Tư Thần.

Một người mẹ nuôi, một người mẹ ruột, Kỷ Tư Thần gọi “mẹ” liên tục, không hề ngừng nghỉ.

Còn tôi, tiến độ tu tiên thì không tiến chút nào.

Ngược lại, tôi đi khắp nơi, chẳng ngờ lại nổi danh là một chuyên gia khảo cổ.

Vì thường xuyên không ở nhà, mỗi khi ba mẹ, em trai, Thời Ngữ và Kỷ Tư Thần gặp tôi, họ đều giục:

“Sao còn chưa dẫn ai về? Đến em trai cũng đã kết hôn, có con bồng bế rồi, mà con vẫn một thân một mình.”

Lúc đó tôi chỉ trả lời: “Tôi tu luyện Vô Tình Đạo, không có cảm.”

Câu quen thuộc này luôn khiến họ bó tay, tôi không phiền lòng.

Còn bà Ninh Nguyệt, cứ cách vài ngày lại gửi cho tôi những cổ thư mới khai quật.

Cuộc sống một mình của tôi, phải là rất thoải mái.

, tôi vẫn không ngừng nghĩ về việc tu tiên.

Đây là mục tiêu duy nhất tôi đã theo đuổi suốt hàng ngàn năm.

Thời gian trôi qua, chẳng rõ đã bao lâu, tôi dần buông bỏ những chấp niệm ngày xưa.

Hóa ra mấy ngàn năm qua cũng chỉ như một giấc mộng hão huyền.

Đúng lúc đó, như thể cảm nhận điều gì, tôi mở mắt ra.

Đứng bên cạnh tôi không ai khác, chính là vị sư phụ đã dạy tôi tu hành suốt mấy ngàn năm qua.

Tôi chớp mắt mấy lần, xác nhận mình không lầm, rồi mới lên tiếng:

“Đây là thế nào, sư phụ?”

“Cái nha đầu này, tâm cảnh không ổn định mà cũng dám thử sức với lôi kiếp.

“Lẽ ra con bị sét đánh chết rồi, may mà có Thanh Uyên Kiếm cản cho một đòn.

Kết quả là hồn phách của con lại lạc sang thế giới khác, tìm mãi cũng không kéo về .

“Nhưng lần này, dáng vẻ của con, chắc tâm kết đã hóa giải rồi nhỉ?”

Tôi gật đầu, cúi xuống vuốt ve Thanh Uyên Kiếm – thanh kiếm đã luôn đồng hành cùng tôi suốt mấy ngàn năm qua.

“Sư phụ, nó không sao chứ?”

“Không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là cần ngủ sâu dưỡng thương vài trăm năm thôi.”

“Vài trăm năm, chớp mắt cái là qua ngay thôi.”

Nghe lời sư phụ, tôi mới an tâm trở lại.

“Ừ.

Chỉ vài trăm năm, con đợi .”

-HẾT-

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...