Câu Chuyện Của Một [...] – Chương 3

“Hoặc nếu Hoan Hoan không quen ăn ở căng tin, có thể dẫn em đi ăn ở phố ẩm thực gần đây.

Ở đó có rất nhiều món ngon, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị của em.”

“Không cần đâu.

Tôi còn phải đến bảo tàng của thầy Kỷ để bê gạch.

Nếu không, thử thuyết phục thầy Kỷ cho cùng đi xem sao?”

Cố Dĩ Thâm bị chặn họng, đứng đờ ra tại chỗ.

Lúc nào thì thầy Kỷ trở nên dễ tính như chứ?

Những bảo vật trong bảo tàng nhà họ Kỷ thậm chí còn không cho người nhà vào, huống chi là người ngoài.

Tôi không dừng lại thêm, trực tiếp bước ra khỏi lớp.

Người như cậu ta, sáng nắng chiều mưa, tuyệt đối không phải là một người phù hợp với Thời Ngữ.

Buổi chiều, tôi thực sự nghiêm túc bê gạch, nghiên cứu trên mảnh giáp văn dòng chữ: “Tuyệt địa thiên thông, thế tự nhân thần.”

Phải chăng đời này tôi không còn hy vọng quay lại? Nhưng nếu xét theo dòng chữ này, hẳn thế giới này cũng từng có thần tiên.

Mang theo một đầu đầy những câu hỏi về tu tiên, tôi trở về nhà.

Trong nhà lúc này tràn ngập tiếng vui vẻ.

Nếu là tôi trước khi tu tiên, nghe cảnh tượng hòa thuận như có lẽ sẽ phát cáu.

Nhưng quả nhiên, tu tiên giúp con người tu thân dưỡng tính.

Không ngờ vừa bước vào, ba mẹ đã vây quanh tôi.

“Hoan Hoan, không ngờ con giỏi như , sao con học những kiến thức khảo cổ này?”

“Nếu không nhờ Thời Ngữ gửi cho ba mẹ video, ba mẹ cũng không biết con lại xuất sắc đến .

Đúng là ba mẹ đã không quan tâm đủ, may mắn là con giỏi giang như .”

“Video gì cơ?”

Tôi hỏi, Thời Ngữ nhanh chóng đưa điện thoại ra.

“Chị còn chưa biết sao? Phần trả lời của chị trên lớp bị các quay lại và đưa lên bảng tin của trường rồi.”

“Đây, chính là cái này: Cô mạnh nhất, thiên kim nhà họ Lê trả lời 30 câu hỏi khó của thầy Kỷ một cách xuất sắc.”

“Chị không biết đâu, thầy Kỷ Tư Thần nổi tiếng là giáo viên khó tính nhất khoa khảo cổ.

Đề bài của thầy kỳ quái vô cùng.

Lần này, chị thực sự nổi tiếng rồi!”

“Từ giờ Thời Ngữ phải học hỏi chị nhiều hơn nhé.”

“Hứ, con biết rồi mà.”

Tôi nụ chúc mừng đầy chân thành không chút ghen tị của Thời Ngữ, ánh mắt hài lòng của ba mẹ, và vẻ miễn cưỡng nghe lời của cậu em trai đáng ghét.

Bỗng dưng, những cảm không cam lòng trong quá khứ của tôi tan biến đi rất nhiều.

7.

Buổi tối, tôi đi đến phòng của Thời Ngữ.

“Đúng rồi, trước giờ học, chị gửi ảnh cho em, em xem chưa?”

“Xem rồi, là Cố Dĩ Thâm, đúng không?”

“Sao thế, không gọi biệt danh nữa à?”

Tôi trêu chọc Thời Ngữ.

Thời Ngữ không còn dáng vẻ ngoan ngoãn, yếu đuối như ngày đầu gặp tôi nữa, ấy khẽ trợn mắt nhỏ.

“Chị cố ý đúng không? Hôm qua chị đã ra nên mới nhắc em cẩn thận.”

“Hôm nay em đã xem đoạn cuối video rồi, toàn bộ cuộc trò chuyện của ta em đều nghe thấy.

Ban đầu em vẫn tin tưởng ta, nghĩ rằng ta chỉ muốn tốt cho em, cố gắng gần gũi chị để mối quan hệ của chúng ta hòa hợp hơn.”

“Nhưng những tin nhắn này, em không thể không nghi ngờ.

Một khi đã có hoài nghi, thì không cần tiếp tục nữa.”

Thời Ngữ đưa điện thoại cho tôi.

Trên đó là hàng loạt tin nhắn lừa dối của Cố Dĩ Thâm.

“Thực ra những việc đó cũng không phải chuyện gì khuất tất.

Dù học chung một lớp với chị, ăn một bữa cơm cùng nhau, hay gặp Lam Tâm Mai trong thư viện để học nhóm, tất cả đều có thể giải thích .

“Chỉ cần sự thật là xong.

Nhưng ta lại luôn dùng lý do về cuộc thi để lấp liếm với em.

Em không biết sau lưng ta còn bao nhiêu chuyện đang giấu.

Có lẽ, dưới vẻ ngoài quang minh lỗi lạc kia, tất cả chỉ là dối trá.

Em trước đây chưa từng nhận ra.”

“Nhưng chị, sao chị tướng mặt chuẩn như ? Em cũng muốn học, để sau này không gặp phải tra nam nữa.”

“Chuyện đó cũng không khó.

Có vài nguyên tắc cơ bản… Nhưng mà, vận hạn của em gần đây không giảm mà còn sâu hơn.”

“Chắc là liên quan đến việc chia tay với Cố Dĩ Thâm.”

“Nhưng bọn em chia tay rồi, ta còn nữa?”

“Không biết, từ từ xem đi.

Dù sao cũng có chị ở đây.”

“Chị đúng là tốt nhất!”

“Ừ, chị tốt lắm.

Lần sau nhớ tìm thêm sách cho chị, bê gạch giúp chị, trong danh sách ghi có một bản sao bằng giáp cốt của Chu Dịch, khá ổn đấy.”

8.

Sáng sớm hôm sau, vừa bước xuống xe, tôi đã nhận thấy một đám người chỉ trỏ về phía chúng tôi.

Nhưng không phải họ ý đến tôi, mà là đến Lê Thời Ngữ.

Tuy nhiên, những người xung quanh không rõ ràng gì, chỉ lén lút trao đổi ánh mắt với nhau, thấy chúng tôi đến gần liền vội vã rời đi.

“Chị, có chuyện gì thế?”

“Muốn hỏi thử không?”

Tôi tiến lên, tìm một bóng lưng quen thuộc trong đám đông, đó là một học cùng lớp khảo cổ.

“À này, mọi người bị sao thế? Sao hôm nay lại chúng tôi lạ như ?”

Nam sinh tôi, lại về phía Lê Thời Ngữ đứng sau lưng tôi.

Có vẻ cậu ta không biết nên hay không, chỉ lảng tránh câu hỏi rồi đáp:

“Sắp vào học rồi, thầy Kỷ mà thấy chúng ta đến trễ thì thảm lắm.”

Tôi phất tay, xung quanh toàn là những dấu chấm hỏi.

Có vẻ như cả trường đều đã biết chuyện gì đó, chỉ riêng chúng tôi bị né tránh.

“Chị, hay là chúng ta cứ vào lớp trước đi, đừng lo lắng quá.”

Thời Ngữ , tôi vẫn có chút bất an.

Dù không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể để việc này ảnh hưởng đến việc học của ấy.

Tôi gật đầu: “Có gì gọi cho chị ngay.”

Thời Ngữ ngoan ngoãn gật đầu, rồi quay về hướng khu văn học.

Khi tôi đến lớp, mọi người trong phòng cũng tôi bằng ánh mắt né tránh, không ai dám trực tiếp điều gì.

Có lẽ cả lớp, chỉ có tôi và thầy Kỷ Tư Thần là không hay biết gì.

Đột nhiên, một tiếng hét nhỏ phát ra từ điện thoại của ai đó trong lớp.

Tôi nhạy bén, lập tức nhận ra đó là giọng của Thời Ngữ.

Tôi đứng dậy, cúi người xin lỗi để ngắt lời thầy Kỷ, rồi bước nhanh đến chỗ phát ra âm thanh.

Màn hình điện thoại hiện lên một đoạn video, trong đó, một đang quỳ dưới đất, người bị tạt đầy nước bẩn.

Khuôn mặt đó, không ai khác, chính là Lê Thời Ngữ.

“Chỗ này ở đâu?”

“Bạn học Lê, không cần đến đâu, đây là tự ấy chuốc lấy thôi.”

Một học khác lại lên tiếng: “Đúng đó, ấy hành xử như chỉ mất mặt nhà họ Lê.

Chúng ta tiếp tục học đi.”

“Đây là ở đâu?”

Áp lực từ những năm tu tiên của tôi vẫn còn, dù không còn pháp lực, khí thế vẫn khiến hai người kia lùi lại vài bước.

“Ở… ở… nhà vệ sinh khu văn học.”

“Bạn học Lê, đừng đi nữa.”

Tôi không để ý đến lời họ, lập tức chạy về hướng chỉ dẫn.

Sau lưng còn nghe tiếng xì xào:

“Có thân thiết gì đâu, chẳng qua là kẻ thế thân, việc gì phải quan tâm chuyện này?”

“Nếu là tôi, đã ghét cay ghét đắng rồi, chứ ở đó mà đi cứu…”

Những lời đó lọt vào tai, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến Thời Ngữ.

Giúp đời, cứu người vốn là trách nhiệm của người tu tiên.

Dù có tội, cũng phải để pháp luật phán xét.

Huống hồ, Thời Ngữ chỉ là một đơn thuần, lo lắng rằng tôi bị hổng kiến thức sau từng ấy năm, đã chuẩn bị cả một danh sách tóm tắt cho tôi.

9.

Khi đến nhà vệ sinh, tôi thấy Thời Ngữ toàn thân lấm lem bẩn thỉu.

May mắn là trên người ấy không có vết bầm tím hay bị đánh đập.

Tôi bước tới muốn đỡ ấy dậy, Thời Ngữ lại lùi ra sau, tránh xa tôi.

“Chị… em bẩn lắm.”

Nghe lời ấy, tôi lấy khăn tay nhúng nước, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt và đôi tay của Thời Ngữ.

Con búp bê tinh xảo thế này, sao ai nỡ lòng muốn hoại?

“Được rồi, lau sạch rồi, giờ đứng lên đi nào.”

Tôi nắm lấy tay Lê Thời Ngữ, nhẹ nhàng đỡ ấy đứng dậy.

Đúng lúc này, Cố Dĩ Thâm từ phía sau bước ra.

“Tâm Mai, em đừng khó Thời Ngữ nữa.”

“Dù chúng tôi đã chia tay, dù sao trước đây cũng từng ở bên nhau.

Làm khó một như , không tốt đâu.”

“Anh còn muốn giúp ta? Cô ta đối xử với như vẫn muốn giúp ta?”

Cố Dĩ Thâm bày ra vẻ mặt sâu nghĩa nặng: “Có lẽ là do không đủ tốt, không giữ trái tim ấy.

Đây là lỗi của .”

Rõ ràng người bị hiện tại là Thời Ngữ, thế mà bọn họ lại diễn một màn bi kịch đầy sướt mướt.

“Nếu các người muốn biểu diễn, thì tìm chỗ khác đi.

Làm ơn tránh đường.

“Còn nữa, Lê Thời Ngữ là con nhà họ Lê.

Muốn bắt nạt ấy, trước hết phải xem các người có sánh với nhà họ Lê hay không.

“Chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng đâu.”

Tôi cởi áo khoác, khoác lên người Thời Ngữ đang ướt sũng, nắm lấy tay ấy và hướng về cổng trường, tiện thể gọi báo cảnh sát.

“Thế nào, không sao chứ?”

“Không sao, vừa rồi bác sĩ cũng kiểm tra rồi, không có vấn đề gì.

Chỉ là lúc đầu em hơi sợ, khi chị đến, em chẳng còn sợ nữa.”

“Đúng rồi, em biết chuyện gì xảy ra không?”

“Ừm, là những bức ảnh không có thật như hình ‘ngoại ’, hoặc ảnh chụp ở quán bar với người giống em.

Em nghĩ có lẽ là do Cố Dĩ Thâm .

Mật khẩu tài khoản mạng xã hội của em, ngoài em ra, chỉ có ta biết.”

“Em không ngờ rằng, dù đã chia tay, ta vẫn muốn dùng danh tiếng của em để nổi bật sự ‘sâu ’ của mình.”

“Hừ, đúng là ta và Lam Tâm Mai rất hợp nhau.

Đừng lo, chuyện này sẽ sớm rõ.”

Quả nhiên không lâu sau, mọi chuyện đã điều tra rõ ràng.

Chỉ là chúng tôi không ngờ rằng những bức ảnh này lại do một mình Lam Tâm Mai đăng tải.

, ta không chịu ra mật khẩu và ảnh từ đâu mà có, chỉ khăng khăng nhận hết trách nhiệm về mình.

Vì vụ việc không để lại thương tích gì nghiêm trọng, nó chỉ bị coi là một mâu thuẫn thông thường, và cuộc điều tra không tiếp tục.

Cảnh sát chỉ giữ lại Lam Tâm Mai để giáo dục một trận.

10.

Điều bất ngờ hơn là mẹ của Lam Tâm Mai, bà Ninh Nguyệt, nhanh chóng đến bệnh viện.

“Thật xin lỗi, học Lê.

Là tôi không dạy dỗ tốt con mình, mới ra chuyện hôm nay.”

Khuôn mặt bà Ninh Nguyệt đầy vẻ áy náy, không giống giả tạo, tay còn xách theo nhiều hoa quả và đồ bổ.

“Bà Lam, vụ việc này đã tổn đến danh tiếng của Thời Ngữ và ra sự sỉ nhục lớn thế này.

“Bà phải để Lam Tâm Mai công khai xin lỗi, chuyện này không thể chỉ giải quyết qua lời xin lỗi riêng tư của bà.”

Tôi lạnh lùng, giữ uy nghiêm bà Ninh Nguyệt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...