Tôi ở công ty này tám năm, lương vẫn chỉ có ba triệu.
Ai cũng tôi không thể rời công ty, là con chó liếm của bà chủ Tưởng Lệ.
Hôm nay là lần thứ 99 tôi đề xuất tăng lương.
Tưởng Lệ vẫn câu cũ: “Công ty ăn không tốt, chờ thêm đi.”
Hôm sau, tôi thấy công ty công khai tuyển thực tập sinh trên mạng, lương ba mươi triệu, gấp mười lần tôi!
Ngày đầu thực tập sinh đến, Tưởng Lệ cho nó ngồi ngay chỗ của tôi.
Lúc đó tôi mới biết, tôi bị thay thế!
Tôi lập tức nhảy sang công ty đối thủ giám đốc.
Cái công ty rách này, ai thích ở thì ở!
………..
“Tổng giám đốc Tưởng, tôi muốn tăng lương!”
“Ai cho cậu vào đây? Cậu tôi cho phép chưa? Đừng tưởng là nhân viên lâu năm thì muốn gì cũng ! Tôi có thể đuổi cậu bất cứ lúc nào!”
Tôi hạ giọng, lặp lại lần nữa.
Đây là lần thứ 99 tôi đề xuất tăng lương với Tưởng Lệ.
“Thị trường giờ đang khó khăn, công ty ăn không tốt, thời điểm này mà cậu còn dám đòi hỏi, tôi không cắt lương là may rồi.
Cậu không đi ra ngoài xem thử à, ông chủ như tôi kiếm đâu ra?”
“Lương tôi chỉ có ba triệu…”
Nói ra câu này, tôi còn thấy xấu hổ.
“Cậu còn không biết đủ à?
Biết bao người chen lấn muốn vào công ty, tôi còn không cho.
Nể cậu là nhân viên lâu năm, mỗi lần cắt giảm nhân sự tôi mới không đưa tên cậu vào.
Cậu nghĩ mình là ai, công ty không có cậu thì không sống nổi chắc?”
Tưởng Lệ hùng hổ, ngón tay chỉ thẳng vào trán tôi.
Tôi đau đến mức hơi choáng, vẫn kìm nén cảm .
“Tổng giám đốc Tưởng, tôi luôn biết ơn công ty và chị, tôi cũng phải sống, giờ tôi khó khăn lắm.”
“Tiểu Trần, đôi khi cũng phải tự lại mình.
Bao năm rồi, lương không tăng, có phải do cậu chưa đủ nỗ lực không?”
Câu “danh ngôn” của Tưởng Lệ khiến tôi bật khinh bỉ.
Tám năm ở công ty này, tôi chứng kiến nó từ con số 0 đến 1.
Dù không phải công thần, ít nhất tôi cũng là nguyên lão.
Biết bao lần tôi thức trắng đêm kế hoạch, thậm chí kiệt sức đến xuất huyết dạ dày.
Chính vì thế, tôi có chút cảm với công ty.
Nhiều khách hàng cũng chỉ tin tưởng tôi.
Còn với Tưởng Lệ, tôi từng có chút rung đặc biệt.
Nhưng một câu “chưa đủ nỗ lực” của ta khiến lòng tôi lạnh giá.
Khi rời đi, tôi nghe lén một câu:
“Tháng sau sẽ tăng lương cho cậu 50 nghìn!”
50 nghìn? Bố thí cho ăn mày à?
Đi ngang qua phòng trà nước, tiếng xì xào vang lên:
“Tôi bảo rồi, Trần Giai Lạc đúng là đồ hèn!
Bị Tổng giám đốc Tưởng chỉ mặt mắng mà chẳng dám ho he.”
“Hắn ta không rời nổi công ty đâu, thẳng ra là con chó của Tổng giám đốc Tưởng, gọi là đến, đuổi là đi!”
“Tổng giám đốc Tưởng sao mà để ý đến hắn ?
Hắn cũng không soi gương xem mình thế nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, haha…”
Đúng thật, trong mắt Tưởng Lệ, nhân viên lâu năm chỉ là chó!
Tôi siết chặt nắm , lặng lẽ trở về chỗ .
Nửa đêm, tôi đang ngủ thì chuông điện thoại từ Tưởng Lệ reo lên.
“Ngày mai tôi muốn thấy kế hoạch cho Tinh Duyệt!”
“Tổng giám đốc Tưởng, thời hạn của kế hoạch đó là thứ Hai tuần sau, mà giờ đã…”
“Nếu không thì cút đi, công ty tôi không nuôi người rảnh rỗi!”
“Tổng giám đốc Tưởng, tôi không .”
“Tiểu Trần, cậu biết tôi một mình dựng công ty này khó khăn thế nào không?
Tôi bỏ ra bao tâm huyết, cậu nên thông cảm cho tôi chứ!”
Giọng Tưởng Lệ mang chút hơi men.
Tôi vẫn mềm lòng, lại nhượng bộ.
“Tổng giám đốc Tưởng, đừng uống rượu, sức khỏe.”
Tưởng Lệ trở mặt nhanh hơn lật sách.
“Trần Giai Lạc, cậu là cái thá gì? Còn dám quản tôi à?
Cậu xứng câu đó sao?
Tôi cho cậu biết, tôi nể cậu nên mới để cậu ở lại công ty.
Tin không, ngày mai tôi tuyển cả chục người như cậu vào đây?”
Không cần tôi tin hay không, ngay hôm sau tôi đã thấy công ty công khai tuyển thực tập sinh trên mạng.
Lương ba mươi triệu, gấp mười lần lương tôi!
Tôi lại lao vào văn phòng Tưởng Lệ.
“Tổng giám đốc Tưởng, tôi cần lời giải thích về thông tin tuyển dụng của công ty.”
Tưởng Lệ khoanh tay trước ngực, hừ lạnh một tiếng, mắt đầy khinh miệt.
“Từ bao giờ công ty đưa ra quyết định mà phải giải thích với một nhân viên quèn?
Cậu thật sự nghĩ công ty là của cậu à?
Cậu là cái gì, không tự biết mình nặng bao nhiêu cân à?”
Tại sao vị trí thực tập sinh lương tới ba mươi triệu, còn tôi tám năm chỉ có ba triệu?”
Bạn thấy sao?