Câu Chuyện Của Một [...] – Chương 2

Tay kéo vali, đứng trước cửa nhà.

Ba tôi và trai ôm nhau khóc nức nở.

“Con à, con rồi, ba tự hào về con lắm!”

“Em , tối qua gửi cho em cuốn Quy tắc vàng của chim hoàng yến, học thuộc hết chưa?”

Tôi: “…”

Xe của Trì Diễn đã dừng ngay trước cửa.

Tôi gượng leo lên xe.

Chẳng mấy chốc, xe dừng trước căn hộ cao cấp của ta ở trung tâm thành phố.

Anh không xuống xe, chỉ cho tôi mã số cửa.

“Em tự vào sắp xếp nhé?”

“Được ạ. Mà nhà … có khu vực cấm không?”

Trì Diễn sững người một chút, rồi bật .

“Không có. Từ giờ em cũng là chủ nhân nơi này. Nghỉ ngơi đi, tối tới đón em đi dự tiệc.”

Anh lái xe rời đi, là còn công việc phải xử lý.

Tôi xách vali lên lầu.

Chẳng có gì cần dọn dẹp.

Dứt khoát ngồi xuống sofa, mở Quy tắc vàng của chim hoàng yến mà tôi gửi.

Thứ nhất: Không đánh kim chủ.

Thứ hai: Kim chủ là trời, không họ bực.

Thứ ba: Kim chủ không phải người , phải xác định rõ vị trí của mình.

Thứ tư: Miệng phải ngọt, trên giường phải biết chiều.

Toàn mấy cái gì linh tinh vớ vẩn…

Không có ai ở nhà.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, ngồi thừ ra trên ghế sofa.

Trì Diễn cảm ơn vì tối qua tôi đã giúp tránh mấy nàng phiền phức, nên mới đồng ý giúp nhà tôi trả nợ.

Rồi đề nghị thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài.

Mấy tiệc tùng, xã giao các kiểu, tôi sẽ là “đi cùng” .

Còn sau đó…

Đã thì cho trót, dọn về sống chung luôn.

Hừm.

Cũng đúng là chẳng khác gì chim hoàng yến thật.

Tôi bật dậy một cái, quyết định phải nghiêm túc đọc lại cuốn Kim chỉ nam chim hoàng yến.

5

Đêm dần buông.

Trì Diễn nhắn tin cho tôi: [Xuống đi.]

Tôi chạy xuống cầu thang lóc cóc lóc cóc.

Từ lúc thay xong váy dạ hội đến lúc bước vào hội trường, tôi căng thẳng muốn chết.

Lần đầu tham dự tiệc lớn như .

Tôi nắm chặt lấy cánh tay Trì Diễn.

Đến mức áo vest hàng hiệu của nhàu nát luôn.

Trì Diễn mỉm , vỗ nhẹ tay tôi.

“Thả lỏng đi.”

“Ờ…”

“Gọi tôi là gì?”

Tôi bỗng khựng lại.

Trong đầu vang lên tiếng ba tôi gào khóc.

“Con ơi, giờ nhà mình chỉ còn trông cậy vào Trì Diễn thôi, ngàn vạn lần đừng ấy tức giận!”

Còn cả mấy dòng mà trai tôi gửi.

Miệng phải ngọt, nhớ chưa?

Trong một giây lú lẫn, tôi buột miệng:

“Chồng ?”

Gọi xong tôi mới sực tỉnh, suýt vả cho mình hai bạt tai.

Ngẩng đầu lên lại thấy trong mắt Trì Diễn lướt qua một tia ý .

Thế là tôi càng hăng, càng gọi càng mượt.

“Chồng ~ Chồng ~~”

Cái xưng hô này ra rồi, cũng đâu có xấu hổ gì lắm nhỉ.

Buổi tiệc diễn ra suôn sẻ.

Cứ có nào không biết điều đến gần, tôi lại ngọt như rót mật: “Chồng ơi~”

Làm ai cũng cứng họng rút lui.

Trì Diễn vừa vừa khen tôi diễn giỏi.

Rồi chuyển cho tôi thêm năm vạn.

Tuyệt cú mèo!

6

Nhưng tới tối, tôi bắt đầu thấy lúng túng.

Trì Diễn cũng sống trong căn hộ cao cấp này.

Chỉ có một phòng ngủ chính.

Mà sách hướng dẫn đâu có chim hoàng yến ban đêm ngủ đâu đâu?

Tôi ngại ngùng đi tới gõ cửa phòng Trì Diễn.

“Vào đi.”

Tôi đẩy cửa ra, rồi lập tức bị cơ bụng và cơ ngực trước mắt dọa cho bật ngược lại.

Cửa “rầm” một tiếng đóng lại.

Wow.

Trì Diễn… dáng người đẹp dữ ?

Chắc là vừa mới tắm xong.

Tóc còn ướt, nước nhỏ giọt từ mái tóc xuống cổ, men theo từng đường cơ bắp rõ ràng mà trượt xuống, rồi biến mất trong chiếc khăn tắm.

Mặt tôi nóng bừng bừng, nhiệt độ tăng vọt.

Trì Diễn lại mở cửa ra lần nữa: “Có chuyện gì ?”

Tôi không dám , cúi đầu xấu hổ.

“Tối nay em ngủ ở đâu?”

Trì Diễn suy nghĩ vài giây, rồi đột nhiên bước tới gần tôi.

Từng bước từng bước, ép tôi sát vào tường, không còn đường lui.

Giọng đầy ý rõ mồn một:

“Gọi là chồng rồi, em nghĩ là ngủ đâu?”

Cơ ngực suýt nữa đập vào mặt tôi.

Tôi xấu hổ đến mức muốn người.

Phải kiềm chế lắm mới không vung nắm vào bụng .

Tự nhủ trong lòng: Không đánh kim chủ, không đánh kim chủ…

“Biết rồi!”

Nói xong thì nhanh chóng đẩy ra rồi chuồn mất.

Chuồn nhầm hướng.

Tôi chạy vào phòng ngủ phụ.

Nhưng ý của Trì Diễn chắc chắn là bảo tôi ngủ ở phòng chính…

Nửa đêm.

Tôi rón rén, mò mẫm trong bóng tối chui vào phòng .

Không hề nhận ra có một ánh mắt đã âm thầm sáng lên trong đêm.

Trong đôi mắt ấy còn giấu không nổi một tia gian xảo.

Vừa mới ngồi vững mép giường.

Tay đã bị ai đó kéo mạnh, cả người ngã vào lòng .

Hương thơm quen thuộc trên người Trì Diễn lập tức bao trùm khắp mũi.

Anh trêu chọc, giọng hơi khàn khàn:

“Tưởng em không dám đến chứ.”

Tôi đè nén trái tim đang nhảy loạn trong ngực.

Cứng miệng đáp: “Ai bảo không.”

7

Thấm thoắt đã mấy tháng trôi qua.

Tôi phát hiện ra, chim hoàng yến của Trì Diễn… đúng là phê thật.

Anh ấy y như con rùa trong hồ điều ước.

Chỉ cần gọi vài tiếng “chồng ơi” là tiền rơi đầy mặt.

Chỉ có điều… khoản kia thì hơi mệt.

Đấy, vừa rồi suýt bị “hành” cho mất nửa cái mạng.

Trì Diễn hôn lên trán tôi một cái.

“Nếu thấy khó chịu thì ngủ thêm chút nữa.”

Tôi rên rỉ, từ trong chăn duỗi tay ra.

Túm lấy áo sơ mi của , giúp thắt cái cà vạt lệch xệch.

“Không gỡ ra đấy, cứ để đi . Nếu tối về em thấy có một nếp nhăn sai chỗ, xong đời luôn.”

Nói xong lại rút đầu trốn vào trong chăn.

Cái cà vạt như , thật sự không hợp với thân phận của Trì Diễn chút nào.

Anh , kéo tôi từ trong chăn ra, hôn mạnh một cái.

“Em từ bao giờ trở nên hư thế này hả?”

Tôi hừ lạnh một tiếng:

“Muốn thắt lại à? Chuyển tiền.”

Trì Diễn không hai lời, chuyển thẳng cho tôi mười vạn.

“Đồ mê tiền.”

Nghe tiếng tiền vào tài khoản, tôi vui vẻ chỉnh lại cà vạt cho thật chỉn chu.

Sau khi đòi xong nụ hôn buổi sáng, Trì Diễn đi .

Còn tôi thì lười biếng nằm ườn đến tận gần trưa mới chịu dậy.

Hồi phục thể lực xong, tôi vào phòng gym của hai bài quyền.

Sảng khoái thật sự.

Mấy hôm nay, tôi đã hoàn toàn nắm tinh thần sống của một con chim hoàng yến.

Làm nũng vừa phải, mới dễ thương.

Trì Diễn cái tên ngoài lạnh trong nóng kia, mê tít kiểu đó luôn.

Một ông kim chủ nho nhỏ, nắm gọn trong lòng bàn tay.

Chỉ tội cho cái cổ họng của tôi.

Ngày nào cũng phải nũng nịu đổi giọng , viên kẹo ngậm tráng họng đã ăn hết mấy hộp rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...