Cố Hành – Phiên Ngoại
1
Việc đưa Tô Su Đồng về nhà, thực ra là một sự ngoài ý muốn.
Thật ra, trong bữa tiệc hôm đó, tôi đã sớm nhận ra ánh mắt của ấy dán chặt lên người mình.
Giống hệt như những người phụ nữ trước đây.
Mục đích rõ ràng, dục vọng trần trụi.
Cũng chẳng phải là vì tiền của tôi.
Những người phụ nữ ấy—
Hoặc là vì ngoại hình của tôi,
Hoặc là vì tài sản của tôi.
Bọn họ sẽ cố ý tạo ra một màn gặp gỡ cờ,
Xịt một đống nước hoa nồng nặc, ăn mặc dịu dàng, yếu đuối.
Rồi thì—
Giả bộ chóng mặt, ngã vào lòng tôi,
Hoặc là lén bỏ thứ gì đó vào ly rượu của tôi.
Những màn kịch vụng về như , đến chó cũng phải phì .
Nhưng màn trình diễn của Tô Su Đồng, thực sự khiến tôi không thể hiểu nổi.
Lúc ấy xuất hiện trước mặt tôi, thậm chí còn chưa thay bộ đồng phục phục vụ,
Trên người phảng phất mùi đồ ăn.
Quá mới lạ, đến mức bước chân của tôi khựng lại trong chốc lát.
Nhưng cũng chỉ trong chốc lát.
So với đám phụ nữ dính đầy nước hoa kia, thì thông minh hơn một chút mà thôi.
“Cố tiên sinh!”
Quả nhiên, ấy cũng như những người phụ nữ khác, kêu lên bằng giọng nũng nịu.
Một màn kịch quen thuộc, khiến sự kiên nhẫn của tôi lập tức tan biến.
Tôi quay đầu lại, nhíu mày, theo thói quen lặp lại câu từ chối đã thành mẫu sẵn trong đầu:
“Vị tiểu thư này—”
Khoảnh khắc đó, tôi cứ tưởng mình bị một con bò tót tông trúng.
Còn chưa kịp quay hẳn người, sau lưng liền đau nhói.
“Rầm!”
Ngay dưới chân tôi—
Một người con ngã sõng soài.
Trên mặt ấy còn treo một nụ mãn nguyện.
Tôi run rẩy vươn tay, bám chặt vào tay nắm cửa, thở hổn hển từng hơi lớn.
Cô nàng này tông tôi đến đau cả thận rồi!
Trợ lý phía sau cũng không ngờ lại là một màn hài kịch như , chưa kịp ngăn cản đã thấy sự việc diễn ra.
“Cố tổng, ta đang giả vờ va chạm lừa tiền sao?”
Tôi cúi đầu xuống đất.
Thủ phạm chính—
Ngã xuống là ngủ luôn.
Thật sự buồn đến phát tức.
Tôi gặp đủ kiểu tiếp cận rồi, lần đầu tiên gặp kiểu “va chạm lừa đảo” như thế này.
Giọng tôi lạnh băng:
“Đưa ta về.”
Dám đụng vào nhà họ Cố, cũng phải xem ta có đủ khả năng chịu hay không.
Không phải bắt chuyện.
Không phải lừa tiền.
Mà là… đói quá ngất xỉu.
Khi bác sĩ gia đình ra ba chữ này,
Tôi không biết dùng từ gì để diễn tả cảm giác trong lòng.
Đói xỉu?
Đói xỉu mà vẫn có sức tông mạnh đến mức suýt gãy thận tôi sao?
Tôi xoa xoa vùng eo còn đau âm ỉ, đến giờ vẫn còn thấy nhức.
Vốn định đợi ta tỉnh dậy rồi tính sổ,
Nhưng khi chạm vào cổ tay gầy gò đến mức lộ cả xương của ấy,
Tôi lặng lẽ khép miệng lại.
Thôi .
Không cần so đo với người nghèo.
Tôi định giả vờ như bị ta lừa đảo, rồi hỏi xem ta muốn bao nhiêu tiền.
Sau khi tỉnh lại, ta tôi một cái, rồi lại đảo mắt quanh căn biệt thự rộng lớn, mặt mày hớn hở nhảy dựng lên.
Tôi: ?
Hình như ta vừa tự chiến thắng trong một màn kịch tự biên tự diễn nào đó.
“Số này.”
Cô ta giơ năm ngón tay lên, ánh mắt lén lút dò xét phản ứng của tôi.
Chỉ năm mươi vạn?
Hừ, đúng là một con sư tử… biết mở miệng nhỏ.
Mãi đến tháng sau, tôi mới nhận ra—
Cô ta đang đến—một tháng năm mươi vạn.
Tôi, một cách kỳ lạ, trở thành kim chủ bao dưỡng ta.
2
Quản gia hỏi tôi có muốn tống cổ ta ra ngoài không.
Tôi khựng lại, rồi đáp:
“Tạm thời cứ giữ lại.”
Chính tôi cũng không biết tại sao.
Chỉ là, tôi tự nhủ—
Tôi có nhịp điệu riêng của mình.
Nhịp điệu rối loạn rồi.
Tô Su Đồng rất đáng .
Cô ấy ăn như một con hamster, hai má phồng căng, trong khi mắt vẫn liếc mấy món khác trên bàn.
Lúc ngủ cũng rất đáng , hai tay ôm chặt trước ngực, chắc là sợ lạnh, cứ thế chui thẳng vào lòng tôi.
Tôi chợt dừng tay.
Tôi bị sao ?
Số tiền ấy tiêu chẳng đáng là bao—
Mấy khoản ấy với tôi chỉ là tiền lẻ, chỉ cần vẩy tay một cái cũng đủ mua một căn nhà,
Vậy mà ấy chưa bao giờ mở miệng đòi hỏi.
Tô Su Đồng đúng là đơn thuần nhất thế gian.
Nhưng thời gian trôi qua tôi dần nhận ra ấy vẫn rất dè dặt.
Dù ở nhà hay ra ngoài, ấy thể hiện ra bên ngoài không hẳn là một chim hoàng yến như tự ấy định vị—
Mà giống một công cụ hơn.
Ngoan đến đáng sợ.
Giữ chừng mực đến đáng sợ.
Giữ chừng mực đến mức muốn đẩy tôi ra khỏi thế giới của ấy luôn rồi.
Không sao, đổi vai trò là chứ gì.
Tôi chim hoàng yến theo đuổi ấy cũng không phải không thể.
Lần đầu tiên ấy ném đũa trước mặt tôi, tôi kích đến suýt hét lên.
Mèo con xòe móng vuốt rồi!
Cô ấy đang coi tôi là người thân đấy!
Về sau tôi mới biết—
Cô ấy chỉ đang chê tư thế của tôi cứng nhắc, nghĩ đủ mọi cách để đá tôi.
Tôi: ……
May mà ấy vẫn còn nhu cầu với tôi, dù rằng…
Đã trực tiếp ngồi một cú khiến tôi nhập viện.
Lúc tôi tỉnh lại, ấy cúi đầu không biết đang nghĩ gì, trên mặt ướt đẫm nước mắt.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ấy, sáng tựa như viên bảo thạch.
Tôi biết—
Đó là chân mà ấy cẩn thận giấu kín, chưa từng dễ dàng để lộ.
Sau khi cả hai cùng thổ lộ lòng mình—
Cô ấy mình chỉ là một người lười biếng, phù phiếm, thích hưởng thụ, muốn không gì mà vẫn có tất cả.
Trùng hợp thật.
Những gì tôi có vừa hay đủ để ấy có thể ngồi mát ăn bát vàng.
Chúng tôi đúng là sinh ra dành cho nhau.
Hiện tại.
Chú mèo con khỏe mạnh mà tôi nuôi dưỡng vừa mới mài móng vuốt trên người tôi xong, giờ thì chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Thỉnh thoảng, ấy còn lầm bầm trong mơ, trong đó có cả tên tôi.
Tôi cúi đầu hôn nhẹ ấy, rồi ôm ấy chặt hơn nữa.
Ngoài cửa sổ, những vì sao lấp lánh.
Tôi nghĩ—
Ngày mai cũng sẽ là một ngày đẹp trời.
Bạn thấy sao?