Tỉnh dậy, người đầu tiên tôi thấy là mẹ Thẩm Gia Dụ.
Trước đây tôi từng gặp bà, từ chối số tiền lớn bà đưa để tôi rời xa con trai bà.
Bà ngồi bên giường tôi, ngăn tay tôi đang định nghe điện thoại.
“Con ạ, hãy lại đôi chân mình trước, rồi nghĩ xem còn có thể ở bên Gia Dụ nữa hay không.”
Trong khoảnh khắc, tim tôi như x ,é n ,at.
Tôi bị c ,u/a chân.
Từ dưới đầu gối trái.
Băng gạc quấn lớp này đến lớp khác, vết m ,á ,u thấm ra ngoài…
Mẹ của Thẩm Gia Dục ân cần, tha thiết với tôi rất nhiều điều.
“Con cũng biết từ trước đến nay dì chưa từng đồng ý cho con và Gia Dục ở bên nhau. Hôm nay vốn dĩ dì đã cho người theo dõi con, định tìm cơ hội ngăn cản con đến buổi hẹn với thằng nhóc đó. Không ngờ lại xảy ra chuyện với con trước.”
“Đây là số phận đấy con à. Giờ con đã tàn tật, dì càng không thể chấp nhận chuyện giữa con và nó, mong con hiểu cho tấm lòng của một người mẹ.”
Dì mím môi, rồi tiếp: “Dì đã gửi ảnh con vào khách sạn cho Gia Dục rồi, còn lại không gì thêm. Con thông minh như , chắc biết nên gì rồi chứ?”
Lòng tự trọng và tự tin của tôi như sụp đổ chỉ sau một đêm.
Tôi không biết mình cần bao lâu mới có thể tái thiết mảnh hoang tàn trong lòng.
Sau một đêm suy nghĩ, cuối cùng tôi đã trả lời tin nhắn của Thẩm Gia Dục.
Tôi thừa nhận mình ngoại , ngang nhiên kẻ phản bội.
“Đúng thế, bị phát hiện rồi. Mình chia tay đi.”
“Người giàu còn đầy ra đó, tôi không vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng đâu.”
Anh ta giận dữ nhắn lại một câu: “Con đào mỏ.” Từ đó bặt vô âm tín.
Sau này tôi mới biết, gã đàn ông đã cưỡng ép tôi tên là Từ Bằng, là một công tử nhà giàu không học hành gì.
Vì lúc đó không có bằng chứng, tôi và Từ Bằng lại đều bị thương nặng, chuyện này nhanh chóng bị chìm xuồng.
Từ đó về sau, tôi bị gia đình bọn họ chèn ép, không thể tìm công việc tử tế ở nơi này.
Nhưng tôi vẫn muốn gom tiền để thay một chiếc chân giả tốt hơn.
Bán giày, chạy việc vặt, việc gì tôi đều .
Còn về Thẩm Gia Dục, ta quên tôi rồi thì tôi cũng quên ta .
Đêm hôm ấy là Thất Tịch, tôi đi giao hoa, lại trùng hợp gặp Thẩm Gia Dục trong một phòng bao riêng.
Anh ta ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là xinh đẹp hôm trước mua giày.
Cô đó thấy tôi thì có vẻ quen mắt.
“Ê, chẳng phải là người hôm trước…”
“Chết tiệt, đây không phải là Tần Sơ Nghi sao?”
Câu bị cắt ngang.
Lúc này tôi mới để ý, ngồi gần cửa là Trần Tử Phàm, người thân nhất thời đại học của Thẩm Gia Dục.
Xung quanh lặng ngắt, ai nấy đều tò mò chờ xem trò vui.
Trần Tử Phàm trước giờ luôn xem tôi là kẻ phản bội, muốn tranh thủ mắng tôi vài câu thay .
“Gia Dục à, tao chứ mày đúng là số chó, gọi đại một người giao hàng mà cũng đụng ngay oan gia cũ?”
“Sao thế, đại mỹ nữ Tần, chuyện thất đức nhiều quá nên bị báo ứng rồi hả?”
Tôi khẽ thở dài, không định tranh cãi.
“Thưa các chị, hoa tôi đã giao xong, nếu không có vấn đề gì thì tôi xin phép đi trước.”
“Khoan đã.”
Giọng quen thuộc vang lên từ phía sau, như một câu thần trói buộc, khiến tôi đứng sững lại tại chỗ.
“Không đọc thiệp trên hoa à? Tôi nhớ đó là một phần công việc của người giao hàng.”
Tôi trấn tĩnh vài giây, quay người lại, cầm bó hoa lên một lần nữa.
“Cho hỏi, ai là Bạch Vũ Tình?”
Mỹ nhân bên cạnh Thẩm Gia Dục tươi đáp: “Là tôi đây.”
Tôi ôm bó hoa, từng bước từng bước đi đến trước mặt ta.
Trước mặt Thẩm Gia Dục và cả căn phòng đông người, tôi chậm rãi đọc từng chữ trên tấm thiệp.
“Cô Bạch Vũ Tình, có duyên gặp gỡ, vừa hay hợp ý. Không chỉ Thất Tịch, mà còn trọn vẹn sáng tối.”
“Ồ ~”
Cả phòng lập tức náo nhiệt, tiếng trêu chọc gần như nhấn chìm tôi.
Người từng tôi đến tận xương tủy, giờ lại để tôi đọc chính những lời cảm viết cho người con khác.
Không còn ai tò mò tôi là ai nữa, tất cả đều đang hùa theo màn khoe của đôi nhân vật chính.
“Chúc mừng thiếu gia Thẩm, vừa mới về nước đã ôm mỹ nhân về tay.”
“Hôn đi! Hôn đi!”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Bạch Vũ Tình đỏ bừng mặt, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thẩm Gia Dục từ từ nghiêng người, hướng đến đôi môi ta, trong khoảnh khắc lọt vào khóe mắt tôi, ta lại đổi hướng, chỉ khẽ hôn lên má ấy.
“Ầy! Hết hứng rồi.”
Mọi người có vẻ hụt hẫng, đến cả Bạch Vũ Tình cũng hơi lúng túng, nhanh chóng lấy lại phong độ.
Anh ấy sớm đã nhận ra tôi.
Chỉ là vẫn luôn giả vờ mà thôi.
Đ/ọ.c full tại page Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt.
Nhìn vào gương mới phát hiện, mắt mình đã đỏ hoe từ bao giờ.
May mà tôi không khóc thành tiếng, chỉ có chút chua xót mà thôi.
Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, tôi liền bị ai đó kéo vào một góc khuất ở hành lang.
Không biết từ khi nào, Thẩm Gia Dục đã đi theo ra ngoài, mạnh mẽ đẩy tôi vào tường.
“Sao thế? Khóc à?”
“Tần Sơ Nghi, người phản bội lúc đó là , giờ khóc cho ai xem hả!”
“Cô thiếu tiền đến sao? Gã đàn ông tìm không cần nữa à?”
Bạn thấy sao?