Mẹ tôi : “Chồng tốt phải dạy dỗ từ nhỏ.”
Thế là, tôi bắt đầu “nuôi dưỡng” cậu bé thanh mai trúc mã.
Cho cậu ấy ăn, chơi bóng cùng cậu ấy, dạy cậu ấy giữ “đạo đức đàn ông.”
Sau này, có một tỏ với cậu ấy.
Cậu trúc mã: “Xin lỗi, tôi đã có chủ từ năm 6 tuổi rồi!”
1
Năm tôi 5 tuổi, ba tôi ngoại .
Mẹ tôi là người thẳng thắn, không thể chấp nhận chuyện ngoại .
Họ nhanh chóng ly thân và ly hôn.
Mẹ tôi nhận một khoản tiền lớn từ vụ ly hôn, từ đó một lòng một dạ biến tôi thành công chúa nhỏ của bà.
“Mẹ con nghe, sau này muốn tìm trai, nhất định phải tìm người đẹp trai, ngoan ngoãn và biết giữ đạo đức.”
“Mẹ ơi, sao để tìm người như thế?”
Tôi mới 5 tuổi, nghiêng đầu ngây thơ hỏi mẹ.
“Phải nuôi từ nhỏ!”
2
Thế là tôi quyết tâm thực hiện kế hoạch của mẹ.
Tôi nhắm đến con trai của thân mẹ – Chu Dịch Phong, một cậu bé trắng trẻo dễ thương.
Cậu ấy trông giống như búp bê sứ, xinh đẹp và đáng , hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác trong khu.
Chọn cậu ấy trai, chắc chắn không lỗ!
“Chu Dịch Phong, mình mời cậu kẹo này!”
Tôi lấy một nửa số kẹo sữa thỏ trắng trong túi đưa cho cậu ấy.
Đôi mắt to tròn của cậu ấy tôi ngạc nhiên, giọng trẻ con vang lên:
“Trẻ con không ăn nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng.”
Tôi mỉm , nắm lấy bàn tay mềm mại và ấm áp của cậu ấy.
“Không sao đâu, mình đánh răng mỗi ngày mà.”
Chu Dịch Phong ngại ngùng ăn một viên kẹo. “Ăn kẹo của mình rồi, cậu phải trai mình nhé!” Tôi vui vẻ tuyên bố.
“Khụ…”
Chu Dịch Phong hoảng hốt, suýt nhả kẹo ra.
Tôi nhanh chóng bịt miệng cậu ấy lại: “Không lãng phí kẹo, có ngọt không?”
Khuôn mặt cậu ấy đỏ bừng, giọng nhỏ nhẹ: “Ngọt.”
Thấy chưa, tìm trai dễ mà!
3
Tôi đem tin vui kể cho mẹ nghe.
Mẹ tôi không ngậm miệng: “Con mẹ giỏi quá, mới 5 tuổi đã có trai rồi!”
Hôm sau, mẹ dẫn tôi sang nhà Chu Dịch Phong chơi.
Hai bà mẹ trò chuyện rôm rả.
Tôi nắm tay Chu Dịch Phong, vừa nhảy nhót vừa theo cậu ấy về phòng chơi.
“Chu Dịch Phong, mình mang kẹo mút cho cậu đây! Ngon lắm!”
Tôi bóc kẹo mút trong túi, đưa đến trước miệng cậu ấy.
Chu Dịch Phong liếm một cái, rồi lấy một thanh sô-- từ ngăn kéo ra.
“Mình cũng chuẩn bị cho cậu một thanh Dove.”
Cả hai chúng tôi nhau , ăn kẹo vui vẻ.
Kết quả của việc ăn kẹo là cả hai cùng bị sâu răng.
“Nhược Nhược, chúng ta không ăn kẹo nữa đâu.”
Chu Dịch Phong buồn bã tôi: “Răng sâu của mình đau suốt.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo, bầu bĩnh của cậu ấy, xoa xoa an ủi:
“Để mình xoa cho cậu, sau này chúng ta sẽ chỉ ăn kẹo không đường thôi.”
Chu Dịch Phong đỏ mặt như một quả táo chín, thật sự vừa dễ thương vừa đáng .
4
Ở nhà trẻ, Chu Dịch Phong bị cậu nhóc mập mạp trong lớp – Trần Đào – đánh.
Trần Đào thấy đồ dùng học tập của Chu Dịch Phong đẹp mắt, liền đòi không .
Thế là cậu ta đẩy Chu Dịch Phong ngã xuống đất và đánh một trận.
Chu Dịch Phong nhỏ con, trông như búp bê sứ, sao mà đấu lại Trần Đào?
Cậu ấy vừa khóc vừa thút thít chạy đến tìm tôi mách.
“Nhược Nhược, cậu nhóc mập ức hiếp mình…”
Tôi có thể chịu sao?
Đừng tôi nhỏ con mà coi thường, tôi đánh nhau thì chẳng hiền đâu!
Tôi xông lên, cào cho mặt Trần Đào trông như một bức tranh lộn xộn.
Dám ức hiếp trai tôi? Quả là không biết trời cao đất dày!
Biết mình không đánh lại, tôi vẫn phải đánh!
Thế là, cả ba chúng tôi đều bị gọi phụ huynh.
“Bạn nhỏ Trần Đào giành đồ dùng học tập của Chu Dịch Phong, cậu ấy không cho, Trần Đào liền đánh cậu ấy. Rồi nhỏ Lâm Nhược Nhược lại đánh Trần Đào…”
Cô giáo Trương các phụ huynh với vẻ bất lực.
Tôi kiêu ngạo nắm tay Chu Dịch Phong, lườm Trần Đào:
“Tôi đã rồi, Chu Dịch Phong là trai tôi. Cậu dám bắt nạt cậu ấy, đừng trách tôi không nương tay!”
Các phụ huynh và giáo vừa bực vừa buồn khi chúng tôi.
Chu Dịch Phong nhỏ con hơn tôi một chút, rụt rè nấp sau lưng tôi.
Cậu nhóc mập mạp tức giận, nhào vào lòng mẹ, khóc òa:
“Mẹ ơi, con cũng muốn có để bảo vệ con khi đánh nhau!”
5
Cậu nhóc mập không tìm .
Cậu ta liền tính để tôi của mình.
Chu Dịch Phong sửng sốt cậu nhóc mập.
“Nhược Nhược là của tôi, tôi đến trước!”
Trần Đào không chút để tâm:
“Không sao, cậu vợ cả, tôi vợ lẽ.”
Không biết cậu ta học từ bộ phim nào nữa.
Tôi suy nghĩ một chút, cũng không phải là không thể nha!
Thế là, chưa tốt nghiệp mẫu giáo, tôi đã có hai trai!
Mẹ tôi, mẹ Chu Dịch Phong và mẹ Trần Đào đều đến không ngậm miệng, hoàn toàn xem đây là trò trẻ con.
Từ ngày Trần Đào tuyên bố trước mọi người rằng cậu ta cũng là trai của tôi, Chu Dịch Phong bắt đầu sốt ruột.
Ban đầu, tôi chỉ có một mình cậu ấy trai, có đồ gì ngon cũng chia phần cho cậu ấy.
Giờ tôi có hai trai, cậu ấy chẳng phải sẽ bị thất sủng sao?
Thế là mỗi ngày tan học, cậu ấy đều u sầu tôi, ra vẻ không hài lòng.
Biết cậu ấy buồn, tôi đành phải dỗ dành:
“Cậu mới là trai của mình. Mình không thích Trần Đào, mình chỉ thích cậu thôi.”
Tôi bắt chước trên phim, hôn nhẹ lên má cậu ấy.
Chu Dịch Phong đỏ bừng cả mặt, e thẹn tôi:
“Vậy ngày mai cậu phải đi chia tay với cậu ta. Cậu chỉ có mình tôi là trai thôi!”
Để dỗ cậu chính thất, tôi đành miễn cưỡng cắt đứt quan hệ với Trần Đào.
Tưởng chuyện sẽ dễ dàng, ai ngờ Trần Đào lập tức khóc òa ngay tại chỗ.
Thế là, năm 6 tuổi, tôi trở thành “ bé đào hoa” nổi tiếng trong trường mẫu giáo.
6
Mẹ tôi lại bị gọi lên trường vì chuyện này.
“Chuyện con tôi với Chu Dịch Phong tôi biết rõ. Hai đứa nó nhau từ năm 5 tuổi, cả hai gia đình chúng tôi đều đồng ý rồi.”
Mẹ tôi quả không hổ danh là mẹ tôi, năng chẳng chút vòng vo.
“Chị Lâm, chị mẹ kiểu gì thế? Trẻ con còn nhỏ mà để chúng đương, chẳng phải là vớ vẩn sao?”
Mẹ tôi liếc mắt, thở dài:
“Các người biết là vớ vẩn, còn gọi tôi lên đây gì? Chẳng lẽ tôi không biết đây chỉ là trò chơi của bọn nhỏ sao?”
Mẹ Trần Đào không chịu nổi:
“Nếu là trò chơi thì tại sao không để con tôi cùng tham gia? Các người có phải đang lập con tôi không?”
Tôi nắm tay Chu Dịch Phong, yên lặng đứng bên cạnh.
“Chu Dịch Phong, cậu yên tâm, cậu chính là trai của mình. Không ai có thể chia rẽ chúng ta!”
Chu Dịch Phong vui vẻ ra mặt.
Tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Trần Đào thì không vui, quyết định cắt đứt quan hệ với chúng tôi.
Chúng tôi cũng quyết định cắt đứt quan hệ với cậu ta.
7
Lên tiểu học, Chu Dịch Phong vẫn là cậu nhóc nhỏ con nhất lớp.
Lớp 6 tôi đã cao 1m6, thuộc dạng cao trong đám con .
Còn cậu ấy chỉ cao hơn 1m5 một chút, thường xuyên bị các nam trong lớp bắt nạt.
Mỗi lần tôi đến tìm, cậu ấy đều viện cớ phải học, không cho tôi qua.
Đám con trai trong lớp thấy tôi đến liền huýt sáo, trêu chọc Chu Dịch Phong:
“Chu Dịch Phong, cậu đến rồi kìa!”
Mỗi lần như , Chu Dịch Phong đỏ mặt, kéo tôi ra một góc.
“Nhược Nhược, chúng ta đừng gặp nhau ở trường nữa, bọn họ cứ tớ hoài.”
Tôi nghe thì không chịu , lớn tiếng quát:
“Ai ? Toàn linh tinh! Chúng ta không phải sớm, đây là thanh mai trúc mã!”
Giọng tôi quá lớn, đúng lúc bị hiệu phó đi ngang nghe thấy.
Thế là, tôi và Chu Dịch Phong lại bị gọi phụ huynh.
Mẹ tôi đã quá quen với chuyện này, tươi giải thích với Lưu.
“Cô Lưu à, hai đứa nhỏ chỉ chơi trò đóng giả gia đình thôi, tuổi này biết gì về sớm chứ?”
Cô Lưu nghiêm nghị tôi:
“Nhưng con nhà chị trông chẳng giống không biết sớm chút nào!”
Mẹ tôi vội :
“Cô yên tâm, tôi về sẽ dạy bảo lại, sau này hạn chế hai đứa tiếp ở trường.”
Mẹ Chu Dịch Phong cũng phụ họa:
Bạn thấy sao?