Tôi định gì đó, cảm giác không khí xung quanh đột ngột lạnh đi.
Tôi ngạc nhiên quanh, chỉ thấy gương mặt trắng trẻo, tuấn tú của Trì Dã mất hẳn nụ . Đôi mắt sâu thẳm sạch sẽ của cậu lóe lên một tia đau lòng.
Tôi muốn gì đó, cậu bất chợt quay lưng về phía tôi, nằm gục xuống bàn.
Nhìn cái gáy đáng của cậu, cùng chiếc cổ trắng mịn đẹp đẽ, tôi bỗng có ý nghĩ muốn chạm vào, muốn véo thử xem liệu nó có yếu ớt đến mức chỉ cần một cái bóp nhẹ là gãy không.
Trì Dã nằm trên bàn suốt cả ngày, không hề để ý tới tôi.
Trong lòng tôi lại thấy vui. Tôi nghi ngờ rằng cậu ấy tôi ngay từ cái đầu tiên nên mới ghen tị.
Chỉ là, nội tâm của cậu ấy quá nhạy cảm và dễ tổn thương, như một bông hoa trong nhà kính, cần chăm sóc thật chu đáo.
7
Tôi không định cho cậu ấy biết sự thật.
Dù gì thì Trì Dã cũng là người đầu tiên trong 18 năm qua khiến tôi vừa đã muốn chiếm lấy toàn bộ.
Tôi cần phải tạo thêm chút lửa để dụ dỗ một người ngoan ngoãn như cậu ấy ở bên mình.
Nhưng không ngờ, mấy ngày sau, Trì Dã hoàn toàn không đến trường.
Trong thời gian này, cuối cùng cũng có người chịu đến gần tôi.
“Dương Hạ Hạ, cậu chắc không đổi chỗ ngồi thật sao? Cậu biết chuyện gì đã xảy ra với trước đó ngồi chỗ này không?”
Tôi có một linh cảm không tốt.
“Chết rồi?”
Cô vội lắc đầu.
“Không phải, cũng gần như . Bị bắt nạt đến mức phải nhảy lầu. May mà không chết, cũng lập tức chuyển trường rồi.”
Lòng tôi lạnh đi.
Tôi ghét nhất là ỷ mạnh hiếp yếu.
Tôi không giống những kẻ đó. Bắt nạt kẻ yếu thật chẳng có cảm giác thành tựu. Đạp kẻ mạnh dưới chân, nghiền nát lòng kiêu hãnh của họ, lắng nghe tiếng van xin của họ, mới thực sự thú vị.
Tôi mỉm :
“Không sao, tôi thích bị bắt nạt.”
Mọi người lập tức sững sờ tôi.
Ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng khẩy.
Tôi quay đầu, chỉ thấy một góc váy thoáng qua.
Ngay sau đó, mùi nước hoa cao cấp nhè nhẹ lan vào từ phía cửa.
Tôi nhận ra sắc mặt các cùng lớp đều thay đổi, không ai ở lại bên cạnh tôi nữa.
8
Tôi thấy trường này khá thú vị.
Bầu không khí kỳ lạ này tôi cảm thấy mong đợi.
Nhưng nghĩ đến việc thỏ trắng Trì Dã sống trong môi trường ác liệt như thế này, không biết đã phải chịu đựng bao nhiêu sự bắt nạt, ánh mắt tôi chợt lạnh đi, đột nhiên quay sang chằm chằm vào tên tóc vàng đang ung dung hóng chuyện.
“Chu Tử Khải, tại sao Trì Dã không đến trường? Có phải cậu lại bắt nạt cậu ấy không?”
Chu Tử Khải đảo mắt, định gì đó lại ngừng, rồi hỏi lại tôi:
“Cậu quan tâm cậu ấy như , đừng là thích Trì Dã nha?”
“Thì sao, không à?”
Chu Tử Khải hơi ngạc nhiên, lại nhếch môi lạnh.
“Dương Hạ Hạ, cậu nên nghĩ kỹ đi. Thích cậu ta, chắc chắn sẽ rất thảm.”
Nghe , tôi càng chắc chắn rằng ở trường, Trì Dã sống rất khổ sở!
Ai cũng có thể bắt nạt cậu ấy.
Tôi cũng hiểu , ai bảo Trì Dã vừa đẹp trai như cây trúc, vừa yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi.
“Chu Tử Khải, cậu có biết nhà Trì Dã ở đâu không? Cậu ấy luôn bị bắt nạt, tôi lo cậu ấy nghĩ quẩn chuyện dại dột!”
Chu Tử Khải sững sờ tôi.
Môi khẽ hé ra, khóe miệng giật giật.
“Cậu lo cho bản thân thì hơn.”
Nói xong, hắn ra hiệu tôi về phía sau.
Tôi còn chưa quay đầu, đã ngửi thấy một mùi hương nhẹ quen thuộc.
Bản năng khiến tôi quay lại, trước mắt là một chiếc áo sơ mi trắng.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy đường viền hàm ưu nhã và quyến rũ của Trì Dã.
Cậu hơi cúi đầu, biểu cảm có chút lạnh nhạt, không gì, chỉ cúi đầu tôi.
Nhưng tôi hiểu ý cậu.
Lập tức đứng lên, nhường chỗ cho cậu ngồi.
9
Trì Dã ngồi xuống, không thèm tôi, chỉ quay lưng nằm gục trên bàn ngủ.
Tôi cảm nhận cậu ấy đang buồn, chắc chắn không phải vì tôi.
Tôi cũng thấy bối rối, không biết phải an ủi cậu ấy thế nào.
Tôi rất giỏi mắng người, chơi khăm, chọc tức, thậm chí là đánh nhau, chẳng biết cách nào để quan tâm ai cả.
Tôi len lén tra cứu trên điện thoại suốt cả tiết học, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách.
Sau khi đi vệ sinh, tôi vội vàng quay lại định áp dụng thử.
Nhưng vừa về đến lớp, tôi thấy Chu Tử Khải đang vòng tay ôm vai Trì Dã một cách gượng ép, rồi cả hai khuất sau góc hành lang.
Tên Chu Tử Khải này lại ngứa đòn, muốn bắt nạt Trì Dã nữa sao?
Tôi không nghĩ ngợi gì, lập tức bám theo.
Bọn họ đi về phía sân thượng.
Khi tôi bước lên sân thượng, ngay lập tức thấy Trì Dã đứng ở mép sân, mặt không chút cảm , mắt hướng xuống dưới.
Thậm chí tôi còn nghe thấy giọng trầm tĩnh của cậu ấy vang lên:
“Nhảy xuống, liệu có xấu xí không?”
Tôi không màng đến bất kỳ điều gì khác.
Nhanh chóng lao tới, nắm chặt lấy tay cậu và kéo mạnh về phía mình.
Trì Dã bị tôi kéo ngã nhào xuống đất.
10
Tôi bị đà ngã của cậu ấy kéo xuống, không kịp giữ thăng bằng, liền ngã sấp lên người cậu.
Hai tay tôi chống hai bên đầu cậu, đôi mắt rực lửa chằm chằm.
“Cậu muốn chết? Vậy chi bằng để mạng lại cho tôi!”
Trì Dã nằm dưới đất, mắt thẳng vào tôi, như muốn xuyên qua tận linh hồn tôi.
Cậu ấy có vẻ ngơ ngác, cứ tôi đến ngây người.
Tôi chỉ biết tiếp tục mắng cậu:
“Cậu nghĩ mình vô dụng, không có nghĩa là người khác cũng nghĩ . Cậu không muốn giữ mạng mình thì để nó cho tôi!”
Trì Dã vẫn tôi không rời.
Nhưng lần này tôi thấy trong đôi mắt vốn trống rỗng ấy, dần dần xuất hiện ánh sáng và chút ý .
“Được.”
Cậu cất tiếng, giọng trầm khẽ vang lên.
Nhìn vẻ mặt tuấn tú tuyệt trần của cậu ấy, bỗng nhiên xuất hiện một nụ mờ nhạt, tim tôi như lỡ một nhịp.
Không hiểu sao, tôi lại một việc vô cùng trẻ con.
Tôi đưa ngón tay út lên, :
“Vậy ngoéo tay đi. Từ giờ, cậu là người của tôi rồi. Không có lệnh của tôi, cậu không tổn thương dù chỉ một sợi tóc của mình.”
Trì Dã ngón tay út của tôi, sau một giây liền đưa ngón tay thon dài của cậu ra móc vào.
Tôi nhận ra ngón út của cậu vừa mềm, vừa mịn.
“Ơ này! Hai người đang cái gì ? Giữa ban ngày ban mặt đấy!”
Tiếng của Chu Tử Khải vang lên từ phía cửa.
Tôi ngẩng lên, thấy hắn cầm một gói thuốc lá trong tay. Đoán chừng hắn vừa đi mua thuốc.
Mặt tôi sa sầm, quay sang Trì Dã :
“Từ giờ đừng để ý đến hắn. Nếu hắn còn tìm cậu đi đâu, báo tôi biết. Tôi sẽ xử lý hắn.”
11
Quay lại lớp học.
Thái độ của Trì Dã đối với tôi hoàn toàn thay đổi.
Cậu ấy lại chống tay nằm gục trên bàn, đôi mắt luôn dõi theo tôi.
Tôi không chịu nổi gương mặt đẹp đẽ như đang cầu “trêu chọc” của cậu ấy.
Đành giả vờ chăm nghe giảng.
Chẳng bao lâu, Trì Dã đưa cho tôi một cuốn sổ tay.
Bên trong viết một câu:
【Sau này, tôi thuộc về cậu?】
Có lẽ nét chữ sắc sảo đầy cuốn hút của Trì Dã tôi rung .
Nhìn ba chữ “thuộc về tôi” mà cậu ấy viết, tôi cảm thấy trong lòng dâng lên niềm hạnh phúc và mãn nguyện chưa từng có.
Tôi vội đáp lại một chữ:
【Ừ.】
Trì Dã nhanh chóng đưa sổ tay lại cho tôi.
【Thuộc về cậu bằng cách nào?】
Câu hỏi này tôi bối rối.
Suy nghĩ một lúc lâu, tôi mới nghiêm túc bắt đầu viết:
【Sau này, không có sự cho phép của tôi, không tổn bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể mình, càng không từ bỏ mạng sống của mình. Nếu bị ai bắt nạt thì cho tôi biết, tôi sẽ báo thù giúp cậu. Gặp nguy hiểm đến tính mạng, hãy tìm cách bảo toàn mạng trước! Rồi báo cảnh sát!】
Trì Dã chăm đọc những gì tôi viết, ánh mắt lóe lên vẻ bất ngờ.
Cậu ấy tôi một cái, thấy tôi đang mỉm dịu dàng.
Cậu cũng , rồi lại viết tiếp vào cuốn sổ:
【Vậy, nụ hôn đầu, mối đầu của tôi có thuộc về cậu không?】
Tôi ngạc nhiên quay sang cậu ấy.
Cặp lông mày và ánh mắt của cậu ấy thấp thoáng ý , như đang mong đợi câu trả lời của tôi.
Tim tôi đập nhanh thêm hai nhịp.
Tôi trả lời cậu:
【Cậu muốn chúng thuộc về tôi không?】
Trì Dã đọc xong, khóe môi cậu cong lên một nụ .
Không do dự, cậu viết thêm một câu:
【Ừ. Vậy nụ hôn đầu, mối đầu của cậu có thể thuộc về tôi không?】
Lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác “tim như nở hoa” là như thế nào.
Cố gắng nén nụ đang trỗi lên, tôi viết ngay:
【Được. Bạn trai, sau này mong cậu giúp đỡ nhé?】
Trì Dã đọc xong, ánh mắt càng rõ rệt.
Bạn thấy sao?