Cậu Ấy Là Hoa [...] – Chương 1

Tôi là một công chúa nổi tiếng trong giới quyền quý Bắc Kinh với tính cách “điên cuồng”, gần đây tôi đã có người . Bạn trai của tôi là một chàng trai dễ thương, dịu dàng và tốt bụng, giống như một cây tơ hồng.

ấy, tôi luôn cố gắng che giấu bản chất thật của mình. Cho đến một ngày, sau khi bị bắt nạt, tôi thảnh thơi bước vào con hẻm nơi bọn bắt nạt thường tụ tập.

Nhưng rồi tôi thấy trai của mình mỉm , từng bước đạp nghiền tay kẻ bắt nạt dưới chân. Anh ấy phả một làn khói thuốc, ánh mắt lạnh lùng xuống và :

“Lão tử không nỡ tổn thương dù chỉ một sợi tóc của ấy. Vậy mà mày dám tát vào mặt ấy sao?”

Lúc đó tôi mới nhận ra, ấy chính là thái tử gia “điên cuồng” nổi tiếng sánh ngang với tôi trong giới quyền quý Bắc Kinh!

1

Ngày đầu chuyển trường.

Khi đi ngang qua con hẻm, tôi thấy có người đang bị bắt nạt.

“Không hút sao? … A!”

Tôi vô liếc mắt qua và cả người lập tức khựng lại.

Một chàng trai với đôi môi đỏ mọng, hàng mi dài cong vút, ngũ quan đẹp đẽ tựa như bước ra từ một bộ anime.

Cậu ta bị một tên tóc vàng lố lăng túm lấy cổ áo, cúi người lên. Một tay của hắn còn giữ nguyên tác nhét điếu thuốc vào miệng chàng trai.

Áo sơ mi của chàng trai bị kéo toạc ra, lộ ra bờ vai trắng nõn mịn màng đầy mê hoặc, khiến người ta không khỏi muốn chiếm lấy, trêu đến khi cậu khóc.

Không kịp suy nghĩ, tôi bước tới đẩy mạnh tên tóc vàng ra, đứng chắn trước chàng trai.

Tên tóc vàng bị tôi đẩy ngã xuống đất, gầm lên hung hăng:

“Đứa nào dám đẩy ông?”

Tôi chẳng sợ chút nào, nghiêm mặt :

“Bắt nạt học, ép người khác hút thuốc, còn muốn lý lẽ gì nữa? Biến ngay, nếu không tôi sẽ mách thầy hiệu trưởng!”

Tên tóc vàng tôi với vẻ mặt cạn lời.

“Bắt nạt cái gì…”

Hắn còn chưa hết câu, ánh mắt đã ngưng lại khi về phía sau tôi.

Sau đó hắn nhíu mày, đứng lên, chửi một câu “thần kinh” rồi phủi quần bỏ đi.

2

Lúc này, tôi mới quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt sâu thẳm như mực.

Cậu cúi nhẹ đầu tôi, trông ngây thơ đáng thương như một nai lạc đường.

Cổ áo mở rộng, để lộ xương quai xanh trắng trẻo đầy quyến rũ.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi.

Một ý nghĩ điên rồ chợt lóe lên trong đầu, muốn giỡn cậu thật mạnh.

Để khuôn mặt trắng ngần như sứ ấy, cả bờ vai ấy đều nhuốm màu đỏ xinh đẹp.

Tôi vội vã gạt đi ý nghĩ nguy hiểm đó.

Trước khi tới đây, tôi đã hứa với bố, sẽ không tự chuyện nữa.

Việc bị chuyển trường lần này, cũng là vì tôi thấy một tên biến thái bắt cóc bé vào tòa nhà bỏ hoang.

Tôi thấy hắn định ra tay với bé .

Ý nghĩ điên rồ trong đầu tôi không kìm nén , liền trói hắn lại.

Những dụng cụ hắn chuẩn bị, tôi đã thử từng cái lên hắn.

Tiếng thét thảm thiết ấy thực sự rất dễ nghe.

Tôi không nghĩ thêm nữa, nhẹ nhàng với chàng trai, sợ cậu hoảng sợ:

“Đừng sợ, có tôi ở đây, cậu sẽ không sao đâu.”

Chàng trai tôi không chớp mắt, chớp chớp đôi mắt đào hoa xinh đẹp, càng thêm ngây thơ.

Đôi môi mềm mại, xinh đẹp của cậu khẽ mở.

Một giọng trong trẻo như ngọc, pha chút ngờ vực cất lên:

“Cậu… muốn bảo vệ tôi sao?”

3

3

Đáng lẽ tôi nên quay người rời đi.

Nhưng cậu ấy thật sự quá dễ bắt nạt, giống như một cây tơ hồng mong manh đẹp đẽ.

Tôi chưa kịp nghĩ gì thì đã gật đầu và buột miệng :

“Được, tôi bảo vệ cậu.”

Ong ong, ong ong!

Nếu không phải bố gọi đúng lúc đó, tôi sợ rằng mình đã dụ cậu ấy về nhà.

Tôi vội nghe máy, liền nghe tiếng bố vang lên trầm ổn như tiếng chuông lớn:

Đến trường chưa? Hôm nay là ngày thủ tục nhập học, không đến trễ, nghe rõ chưa?”

Nhìn giờ, tôi thấy sắp vào học rồi, nên đành tiếc nuối lời tạm biệt với cậu ấy rồi vội vã chạy đến trường.

Khi cùng giáo viên chủ nhiệm vào lớp, tôi vẫn còn tiếc vì quên không hỏi cậu ấy tên gì, học trường nào.

Ai ngờ, khi đứng trên bục giảng, tôi lại thấy cậu ấy ngồi ở góc cuối lớp, cổ áo hơi mở rộng.

Tôi không dám tin, cậu ấy lại học cùng lớp với tôi!

Nhưng rất nhanh, tôi phát hiện tên tóc vàng ngồi ngay hàng trước cậu ấy.

Khi cậu ấy thấy tôi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lộ vẻ kinh ngạc.

Tôi lập tức phấn chấn hẳn lên.

Mỉm tự giới thiệu:

“Xin chào các , mình là Dương Hạ Hạ, mong mọi người giúp đỡ trong thời gian tới.”

Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ cho tôi, chỉ còn chỗ bên cạnh cậu ấy là trống.

Thầy ngừng một chút rồi :

“Em tạm ngồi chung với lớp trưởng, lát nữa tôi sẽ nhờ người mang bàn ghế qua.”

Tôi dù không hiểu tại sao, vẫn lắc đầu, chỉ về phía cậu ấy:

“Thầy Vương, không cần phiền phức đâu, chỗ đó còn trống mà, em sẽ ngồi chung với ấy.”

Vừa dứt lời, tôi phát hiện bầu không khí trong lớp đang bàn tán rì rầm bỗng trở nên kỳ quái và im bặt.

Mọi người tôi không tin nổi.

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng nhíu mày hỏi:

“Em chắc chắn muốn ngồi ở đó?”

Tim tôi thoáng chùng xuống. Lẽ nào cậu ấy không chỉ bị tên tóc vàng bắt nạt mà cả lớp cũng đang bắt nạt cậu ấy sao?

Không lạ gì khi cậu ấy bị đẩy ra ngồi cạnh thùng rác ở góc lớp.

Không chần chừ, tôi kiên quyết gật đầu:

“Vâng.”

Tôi không để ý ánh mắt kinh ngạc của các trong lớp.

Với vẻ rất tự tin, tôi bước tới ngồi cạnh cậu ấy, đưa tay ra trước mặt cậu:

“Trong thời gian tới, mong giúp đỡ.”

Cậu ấy ngẩng lên tôi.

Như thể bị bất ngờ đến mức không phản ứng kịp.

Giữa bầu không khí lặng thinh của cả lớp, phải một lúc lâu cậu ấy mới đưa đôi tay thon dài với các khớp xương rõ ràng ra, khẽ nắm lấy đầu ngón tay tôi.

Giọng dịu dàng, trong trẻo đáp lại:

“Được.”

4

Tôi ngồi tại chỗ, đầu óc tràn ngập hình ảnh những ngón tay xinh đẹp của cậu ấy khi nắm lấy đầu ngón tay tôi.

Những ngón tay đẹp như thế, nếu thành tiêu bản, chắc chắn sẽ là tiêu bản đẹp nhất!

Tôi lén hít lấy mùi hương nhè nhẹ thoảng qua từ người cậu, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Mãi đến gần hết giờ học, tôi mới nhớ ra rằng đến giờ tôi vẫn chưa biết cậu ấy tên gì.

Tôi vội quay sang định hỏi, lại lần nữa chạm phải đôi mắt đẹp như muốn hút lấy linh hồn người khác của cậu ấy.

Lúc này, cậu đang chống tay lên má, nghiêng đầu tôi.

Tôi không biết cậu ấy đã từ bao giờ.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy không né tránh, mà còn nở một nụ .

Nụ đó đẹp như hoa quỳnh nở rộ.

Làm tôi ngẩn ngơ, quên cả thở.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận thế nào là linh hồn bị rung .

Tôi vội lấy cuốn sổ tay, viết một câu vào trang giấy trắng:

【Cậu tên gì?】

Tôi đưa cuốn sổ cho cậu.

Cậu ấy hơi bất ngờ, ngồi thẳng dậy, câu tôi viết.

Rồi cậu nhướn mày, cầm lấy bút của tôi, viết một cái tên lên đó—

“Trì Dã.”

5

Thấy nét chữ sắc sảo đẹp như rồng bay phượng múa của cậu ấy, rồi lại chữ mình chẳng khác gì nét vẽ loằng ngoằng của quỷ, tôi cảm thấy mình nên luyện viết chữ nghiêm chỉnh hơn.

Chuông báo giờ nghỉ vừa vang lên, tôi định đi vệ sinh thì tên tóc vàng quay người lại.

Tôi lập tức giơ tay chỉ vào hắn, cảnh cáo:

“Không bắt nạt Trì Dã, để tôi phát hiện, sẽ biết tay!”

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của tên tóc vàng, tôi ngay lập tức mời Trì Dã:

“Cùng đi vệ sinh không?”

Tôi sợ để cậu ấy ở lại một mình sẽ bị bắt nạt.

Chưa dứt lời, bầu không khí trong lớp lại trở nên kỳ lạ.

Ngay cả Trì Dã cũng rõ ràng sững lại.

Trong đôi mắt sâu thẳm sạch sẽ của cậu còn thoáng nét , rồi cậu gật đầu.

“Ừ.”

Tôi nhận ra ở trường Trì Dã chẳng mấy ai đối xử tử tế. Ngay cả khi tôi và cậu ấy cùng đi vệ sinh, nhiều người vẫn ném những ánh mắt đầy ý tứ về phía chúng tôi.

Lập tức, tôi quyết định trong thời gian ở trường sẽ luôn ở bên cậu ấy, không để cậu bị bắt nạt khi tôi lơ là.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là, vừa ngồi xuống chỗ mình, tôi đã thấy trong ngăn bàn có thêm một mẩu giấy nhỏ.

Mở ra, tôi thấy một dòng chữ xiêu vẹo:

【Tránh xa Trì Dã ra, nếu không, coi chừng đấy!】

6

Thấy tôi đang gì đó, Trì Dã nghiêng đầu qua.

“Cậu đang xem gì ?”

Tôi nhanh chóng gấp mẩu giấy lại, thật lòng.

“Có người tỏ với tôi đấy.”

Tôi thực sự rất vui. Bố tôi có dặn là không chủ chuyện, ông không nếu người khác sự thì tôi không phản ứng.

Lúc này, tên tóc vàng Chu Tử Khải huýt sáo về phía tôi.

“Cô bé xinh đẹp thật đó, mới đến đã có người tỏ rồi. Nhưng cậu đúng là đẹp thật, đến mức còn hơn cả hoa khôi trường nữa.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...