Anh đỏ hoe mắt, mở lời:
“Thanh Nguyệt… thật ra em đã hiểu lầm từ đầu đến cuối rồi. Người thích… từ trước đến nay, vẫn luôn là em.”
“Kiếp trước, đúng là ban đầu rất ghét em vì em dựa vào thế lực mà ép . Nhưng sau đó, từng nghĩ đến việc thật lòng sống với em. Chỉ tiếc, mọi thứ bị Tần Tuyết Mai hỏng… tạo nên biết bao hiểu lầm giữa chúng ta. Đến khi nhận ra những gì ta đã , chỉ muốn bảo vệ em… đã quá muộn…”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa!”
Tôi ngắt lời :
“Cho dù mọi thứ đúng như , thì người tôi tổn thương sâu nhất — chỉ có !”
“Anh tôi, điều tôi cảm nhận chỉ là lạnh nhạt và chán ghét.
Anh để mặc ta tôi, đem tất cả thương dành cho ta — đó là cách ‘’ sao?”
“Không… không phải như đâu, Thanh Nguyệt, bị lừa, không biết…”
“Giờ thì không còn quan trọng nữa rồi.”
“Chính miệng từng : ‘Nếu đời người lại, thà chưa từng gặp em.’ Vậy nên lần này, tôi đã giúp thực hiện mong muốn đó!”
“Thanh Nguyệt… em không thể… cho một cơ hội nữa sao? Anh thật sự đã nhận ra lỗi của mình rồi. Từ ngày em biến mất khỏi tiệc cưới, mới hiểu… mình đã sai đến mức nào!”
“Hai người xong chưa?!”
Tần Tuyết Mai gào lên, vung con dao sắc bén trong tay:
“Hôm nay… đừng ai mong toàn mạng rời khỏi đây!”
“Thẩm Duẫn! Tôi cho cơ hội cuối cùng — chỉ cần hứa sẽ sống tốt với tôi từ nay về sau, tôi sẽ tha cho !”
“Còn nếu im lặng… tôi sẽ Lâm Thanh Nguyệt trước!”
“Đừng mà! Tôi đồng ý! Nhưng phải thả ấy ra trước.”
“Thật sao? Anh thật lòng muốn tôi trở thành vợ chính thức của — phu nhân Thẩm?”
“Đúng . Cô thả ấy ra, chúng ta sẽ về sống với nhau đàng hoàng.”
Tần Tuyết Mai dường như đã bị lời lay , từ từ đi về phía tôi.
Khi con dao sắp chạm vào sợi dây đang trói tôi, ta đột nhiên đổi hướng, gương mặt cũng trở nên hoàn toàn điên loạn.
“Ha ha ha ha ha! Thẩm Duẫn, thật nghĩ tôi ngu ngốc sao? Bọn tư bản các người giỏi nhất chính là vắt chanh bỏ vỏ!”
“Tất cả các người đều đáng chết — đặc biệt là , Lâm Thanh Nguyệt!”
Nói xong, ta vung dao đâm thẳng vào ngực tôi.
“Không!!!”
Thẩm Duẫn mắt đỏ như máu, giãy đứt dây trói, lao đến.
Ngay khoảnh khắc con dao suýt đâm trúng tim tôi — một tiếng “đoàng” vang lên.
Mọi thứ rơi vào im lặng.
Trì Hành Chu dẫn người xông vào.
Anh run rẩy ôm chặt lấy tôi, giọng khàn đến gần như lạc đi:
“Tiểu Nguyệt… Tiểu Nguyệt…”
“Em không sao.”
Tôi từ từ ôm lại , vỗ nhẹ lưng , cố gắng trấn an.
Chớp mắt sau đó, òa lên khóc:
“Em dọa chết rồi, em biết không? Em dọa chết rồi đó!”
Tôi bất lực thở dài, nhẹ nhàng dỗ dành:
“Anh quên mấy năm ở nước ngoài, em từng học cận chiến tay không rồi sao? Nếu không vì lo cho con trai , em đã thoát thân sớm rồi.”
Chàng trai đang sụt sùi đỏ hoe mắt tôi:
“Hình như vừa nghe nhầm… Vợ ơi, em lại lần nữa không?”
“Á… Trì Hành Chu, em đau bụng quá, mau đưa em đi bệnh viện… con trai có khi không giữ rồi…”
“Tiểu Nguyệt, em đừng hù ! Cấp cứu! Gọi xe cấp cứu mau lên!”
Sau sự việc lần này, nhà họ Lâm đã thanh trừng toàn bộ những nguy cơ tiềm ẩn.
Công ty của Thẩm Duẫn cũng bị ảnh hưởng nặng nề, cuối cùng phải bán đi và dắt mẹ rời khỏi Vân Thành.
Ngày ta rời đi cũng chính là ngày đại hôn của tôi và Trì Hành Chu.
Anh ta gửi đến một món quà cưới “to lớn”.
Nhưng vì người kia sợ ảnh hưởng tâm trạng tôi, đã âm thầm xử lý gọn ghẽ.
Trời quang, gió mát.
Tất cả… chính là khởi đầu của hạnh phúc.
(Hết truyện
Bạn thấy sao?