Cắt Đứt Hôn Ước [...] – Chương 9

Thì bọn họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách để tính kế tôi. Không cho tôi rời đi cũng là vì đã có sẵn mưu tính với tôi.

Tôi phải cẩn thận đề phòng và chuẩn bị trước.  

Trong lúc tôi đang âm thầm đề phòng, Hạ Yến Lễ nhận nhiệm vụ rời khỏi nhà.  

Lúc không có ta ở đây, Bạch Thu Thu đích thân tìm tôi chuyện.  

Cô ta đã lật hết bài ngửa, cũng không cần phải giả vờ nữa.  

Vừa vào cửa, ta thẳng: "Tô Vân Thường, cũng biết hôm đó tôi suýt nữa bị Hạ Yến Lễ cưỡng bức. Nếu không muốn vị hôn phu của vào tù, tốt nhất nên nhường suất đại học của mình cho tôi!"  

Tôi nhạt: "Cô nhỏ quá, lớn lên một chút đi."  

"Tôi không đâu, tôi thật đấy. Cô chắc cũng hiểu chuyện này ảnh hưởng lớn thế nào. Nếu tôi báo cảnh sát, Hạ Yến Lễ sẽ bị bắt vì tội cưỡng bức. Cả đời ta sẽ bị hủy hoại! Cô ta như , chẳng lẽ muốn ta ngồi tù sao?"  

"Vậy thì cứ đi báo cảnh sát đi. Là cưỡng bức hay mại dâm, cảnh sát sẽ có kết luận!" Tôi Bạch Thu Thu với ánh mắt khinh thường.  

"Chỉ là tôi nhắc , đừng tự chuốc họa vào thân. Cảnh sát không phải là Hạ Yến Lễ, sẽ không thương hương tiếc ngọc, cũng chẳng bị mấy chiêu trò của lừa gạt đâu! Đến lúc đó mà bị bắt vì tội mại dâm, chắc chắn sẽ khiến người ta rụng răng!"  

"Cô...Tô Vân Thường, chắc chắn muốn đối đầu với tôi à?"  

Bị tôi bóc trần ý đồ, sắc mặt Bạch Thu Thu đỏ au. Cô ta dịu giọng lại: "Tôi không có ý định giành Hạ Yến Lễ với . Không ngại thẳng, trong lòng ta thích tôi. Chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, ta sẽ bỏ để đến với tôi."  

"Vậy thì cứ đi mà ngoắc tay với ta, tìm tôi gì? Tôi không có thích !"  

"Không phải, sao khó chuyện thế? Tôi đã tôi không giành Hạ Yến Lễ với , tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều. Hai người sắp kết hôn rồi, cũng không cần suất đại học nữa. Nhường cho tôi thì có sao đâu? Đây không phải là đôi bên cùng có lợi sao?"  

"Nếu thấy lấy Hạ Yến Lễ tốt như thì cưới ta đi! Đến tìm tôi loạn gì? Tôi không phải cha mẹ , không chiều chuộng đâu! Muốn suất đại học của tôi thì bỏ cái ý định đó đi!"  

Gằn từng chữ một, tôi cảnh cáo Bạch Thu Thu: "Muốn báo cảnh sát bắt Hạ Yến Lễ thì đi ra khỏi cửa, rẽ trái 500 mét là đồn cảnh sát. Tôi đợi tin tốt từ đấy!"

15

Tôi không thèm quan tâm lời ngon ngọt của Bạch Thu Thu, khiến ta tức tối mà phải bỏ đi.  

Tôi biết bọn họ sẽ không dễ dàng từ bỏ như .  

Hai chị em nhà ta vẫn ở chung dưới một mái nhà với tôi. Hiểu rõ bản chất của hai chị em nhà này, tôi luôn cảnh giác, sợ rằng họ sẽ giở trò hèn hạ sau lưng.  

Tôi khâu giấy báo trúng tuyển đại học vào trong quần áo, tiền cũng giấu rất kỹ.  

Tôi tuyệt đối không để Bạch Thu Thu, Bạch Đình Đình hay Hạ Yến Lễ tìm bất kỳ sơ hở nào để lợi dụng.  

Thời gian trôi qua rất nhanh, Hạ Yến Lễ đã trở về sau khi hoàn thành nhiệm vụ.  

Sau khi về, ta tìm cho Bạch Thu Thu một chỗ ở, ta nhất định không chịu dọn đi.  

Cô ta tiếp tục giả bệnh, sống c.h.ế.t không chịu rời khỏi nhà.  

Đúng là "mời thần dễ, tiễn thần khó" mà.  

Hay đây chỉ là chiêu trò của bọn họ để đánh lạc hướng tôi?  

Dù thế nào đi nữa thì chuyện này cũng chẳng liên quan đến tôi. Ngày tôi rời đi đang ngày càng gần.  

Hạ Yến Lễ ngày nào cũng bị Bạch Thu Thu gọi đi không biết để chuyện gì.  

Mỗi lần từ chỗ ta ra, mặt mày ta đều u ám.  

Tôi cảm nhận áp lực lớn của ta, chắc chắn ta đang gặp phải vấn đề nan giải.  

Vấn đề lớn nhất của bọn họ lúc này chắc là thế nào để cướp suất đại học của tôi.  

Tôi lấy bất biến ứng vạn biến. Nhìn thấy tôi im lặng như , Hạ Yến Lễ tưởng rằng tôi đã từ bỏ ý định rời đi.  

Thái độ của ta đối với tôi đột nhiên thay đổi hẳn.  

Hạ Yến Lễ bắt đầu đối xử tốt với tôi gấp bội.  

Anh ta chủ mua những món ngọt mà tôi thích, còn chủ rủ tôi đi dạo, thậm chí còn sẽ cùng tôi xem phim.  

Những điều này trước đây tôi có mong cũng không , bây giờ tôi từ chối tất cả.  

Ai mà biết Hạ Yến Lễ sẽ bày trò gì để giúp Bạch Thu Thu? Tôi tuyệt đối không dễ dàng mắc bẫy.  

Tôi vẫn giữ thái độ điềm nhiên, không lòng.  

Trong khi đó, Bạch Thu Thu tiếp tục vì bệnh giả mà phải vào viện vài lần, đều do Hạ Yến Lễ đưa đi.  

Cô ta sống c.h.ế.t kêu than, kiểm tra mãi cũng chẳng ra bệnh gì, cuối cùng lại quay về nhà.  

Tôi có thể ra sự bực bội của Hạ Yến Lễ. Anh ta không thể lừa tôi để lấy suất đại học cho người của mình, nên bắt đầu sốt ruột.  

Tôi biết Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu đã hết cách.  

Nhưng tôi cũng biết bọn họ nhất định đang bàn tính kế sách mới để đối phó tôi.  

Quả nhiên, Hạ Yến Lễ chủ đến than phiền với tôi.  

"Cô ấy không chịu dọn đi, giờ phải sao?"  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...