Cắt Đứt Hôn Ước [...] – Chương 8

Tôi không gì, chỉ im lặng ta.  

Thấy tôi không đáp lời, Hạ Yến Lễ ngừng một chút rồi tiếp:  

"Anh và em sắp kết hôn, sau khi kết hôn, em cũng không cần đi học đại học nữa. Hay là nhường suất học đại học của em cho Bạch Thu Thu đi."  

Nghe xong, tôi bật : "Đây là ý của hay là Bạch Thu Thu gợi ý?"  

"Là...là ý của ."  

"Phải không? Vậy tại sao tôi phải đồng ý với ?"  

Tôi lạnh lùng ta, hỏi ngược lại: "Anh lấy tư cách gì mà tự ý quyết định thay tôi? Anh nghĩ mình là ai?"  

"Anh không...chúng ta không phải là vị hôn phu, vị hôn thê sao? Chuyện của em cũng là chuyện của ."  

"Đừng chúng ta còn chưa kết hôn, kể cả có kết hôn rồi, chuyện của tôi cũng không đến lượt chủ! Người phạm sai lầm là , tại sao sai lầm của lại bắt tôi trả giá? Hơn nữa, ai biết đó có phải là sai lầm của hay không?"  

Tôi lạnh lùng nhấn từng chữ: "Có lẽ đây là kế hoạch hai người đã bàn bạc trước, chỉ để tính kế tôi, đúng không?"  

Hạ Yến Lễ tức giận nhảy dựng lên: "Em sao có thể như ? Anh là vị hôn phu của em..."  

"Đã hủy hôn rồi thì không còn là gì nữa!" 

13

Hạ Yến Lễ thái độ dửng dưng của tôi, kinh ngạc hỏi: "Ý em là sao? Em muốn hủy hôn với ? Tại sao?"  

"Tại sao còn không biết à? Anh đã đưa người phụ nữ khác về nhà chăm sóc, lại còn ngủ chung giường với ta. Nếu hai người nhau như thì cứ đến với nhau đi. Tôi rút lui, thành toàn cho hai người!"  

Hạ Yến Lễ cực lực phủ nhận mối quan hệ với Bạch Thu Thu: "Em linh tinh gì ? Anh với ấy không phải như em nghĩ! Anh đã rồi, vợ chỉ có thể là em, tuyệt đối không phải ai khác."  

Tôi Hạ Yến Lễ như đang xem một hề diễn trò, khiến ta tức đến đỏ cả mặt.  

"Vân Thường, trước giờ em luôn nghe lời , gì em cũng theo. Sao lần này em lại không nghĩ cho ?"  

Anh ta còn dám nhắc đến trước đây! Biết tôi ta đến nhường nào, ta vẫn vô liêm sỉ tổn thương tôi.  

Sao ta có thể hèn hạ đến thế?  

"Trước đây tôi ngu ngốc, không thể cứu chữa . Bây giờ tôi không muốn ngu ngốc như nữa."

Tôi không muốn nghe thêm lời nào từ Hạ Yến Lễ.  

"Anh muốn tôi nhường suất đại học của tôi cho Bạch Thu Thu à? Đừng có mơ! Bảo ta từ bỏ cái ý định đó đi! Thật nực ! Muốn học đại học thì tự thi mà đỗ, lại đi nhòm ngó suất của người khác, muốn tráo đổi mà không biết xấu hổ!"  

Tôi cố ý lớn tiếng câu này, tin chắc rằng Bạch Thu Thu và Bạch Đình Đình ở phòng bên đang vểnh tai lên nghe.  

Buồn thật, chính họ sai mà lại muốn tôi bù đắp. Thậm chí còn mơ tưởng suất đại học của tôi.  

Ai cho họ cái bản mặt dày và lòng can đảm ấy?  

Tôi đẩy Hạ Yến Lễ ra ngoài, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình.  

Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện. Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu đối với việc muốn chiếm suất đại học của tôi lại quen đường thuộc lối như thế.  

Chẳng lẽ kiếp trước Bạch Thu Thu cũng vì tôi kết hôn với Hạ Yến Lễ mà không đi học, nên lén tráo suất của tôi để vào đại học?  

Cô ta vốn chẳng có mối liên hệ gì với tôi, tại sao lại nghĩ ra chuyện như thế?  

Chẳng lẽ là Hạ Yến Lễ và ta thông đồng với nhau từ trước?  

Họ đã sớm lăm le suất đại học của tôi, cho nên mới tính kế với tôi?  

Suy nghĩ này khiến tôi lạnh cả người. Nếu đúng là , thì kiếp trước tôi quá oan uổng rồi.  

Tôi phải lập tức rời đi, dọn đi nơi khác, không muốn dính dáng gì đến bọn họ nữa!  

Tôi xách hành lý đã dọn xong định rời đi, bị Hạ Yến Lễ ngăn lại.  

Anh ta đứng chắn ngay cửa, không cho tôi đi: "Vân Thường, em định đi đâu?"  

"Tôi dọn ra ngoài."  

"Anh không cho phép em đi!"  

"Giờ không phải , tôi nhất định sẽ dọn đi."  

"Vân Thường, có phải vì Bạch Thu Thu không? Anh thực sự không có gì với ấy. Anh biết em đã chịu ấm ức, sẽ tìm cách để ấy chuyển đi và đoạn tuyệt mọi liên lạc với ấy."  

Lời của Hạ Yến Lễ khiến tôi rất lấy lạ, ta rốt cuộc đang tính toán điều gì?  

Chỉ vì một suất đại học thôi mà ta phải khổ tâm đến mức này sao?  

Tôi không hiểu nổi Hạ Yến Lễ, tôi vẫn kiên quyết rời đi.  

Hạ Yến Lễ đe dọa tôi: "Em là vị hôn thê chưa cưới của , ai cũng biết. Nếu em dọn ra ngoài, ai dám nhận em? Đây là hoại quân hôn, sẽ phải ngồi tù, em có biết không?"  

14

Hạ Yến Lễ đúng. Hiện giờ ta là thiếu tá, chuyện giữa tôi và ta ai ai cũng biết.  

Nếu lớn chuyện, chắc chắn sẽ chẳng ai dám chứa chấp tôi.  

Tôi đành nuốt giận trở về phòng.  

Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian, mười ngày nữa là tôi có thể nhập học, rời khỏi đây mãi mãi.  

Không dọn ra ngoài, tôi cảm thấy rất bất an.  

Không biết tại sao, trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một suy đoán đáng sợ. Nếu cặp đôi chó má này vẫn luôn lăm le suất đại học của tôi...  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...