Bạch Thu Thu không thể tiếp tục diễn màn kịch tự sát của mình. Đang lúc tiến thoái lưỡng nan thì Bạch Đình Đình xuất hiện.
Cô bé ôm chặt lấy Bạch Thu Thu, hai chị em ôm nhau khóc thảm thiết trông như những người bằng nước.
Tôi lạnh lùng cảnh tượng này, trong lòng nghĩ, nếu sớm biết Bạch Thu Thu và Hạ Yến Lễ sẽ ra chuyện này, tôi đáng lẽ không nên về hôm nay.
Lẽ ra tôi nên nán lại vài ngày nữa.
Haiz, thật là không đúng lúc!
11
Sau khi xảy ra chuyện như , Bạch Thu Thu ngã bệnh.
Cô ta nằm liệt giường, không dậy nổi.
Không chịu đi bệnh viện khám, cứ nằm bẹp dí trong phòng như thế.
Tôi không biết ta đang tính toán điều gì, dù sao cũng chẳng liên quan đến tôi.
Tôi đã hủy hôn với Hạ Yến Lễ, giữa chúng tôi không còn mối quan hệ gì nữa.
Sống ở đây không còn phù hợp, tôi dự định thu dọn đồ đạc để chuyển đi.
Khi tôi đang thu dọn đồ trong phòng, thì nghe thấy tiếng khóc lóc của Bạch Đình Đình ở dưới lầu, đang chuyện với Hạ Yến Lễ.
"Chị em không chịu ăn uống gì, chị ấy thà c.h.ế.t còn hơn. Phải sao bây giờ, Yến Lễ? Em chỉ còn mỗi chị ấy là người thân, chị ấy mà có mệnh hệ gì, em cũng không sống nổi!"
Hạ Yến Lễ đương nhiên rất lo lắng cho người trong lòng, vội đi cùng Bạch Đình Đình đến phòng kế bên để khuyên bảo.
Một lát sau, từ phòng bên vang lên tiếng khóc khàn giọng của Bạch Thu Thu:
"Em sống thế nào đây? Em không sống nổi nữa! Để em c.h.ế.t đi!"
Lời khuyên nhủ của Hạ Yến Lễ không khiến Bạch Thu Thu yên ổn, ngược lại ta lại bắt đầu dọa tự tử.
Tôi vừa thu dọn đồ đạc vừa theo dõi màn kịch, cũng không biết Hạ Yến Lễ đã gì với ta.
Cuối cùng, tiếng khóc lóc cũng biến mất.
Tôi nghĩ, chắc là Hạ Yến Lễ đã đồng ý cưới Bạch Thu Thu rồi.
Được toại nguyện thì dĩ nhiên chẳng cần dọa c.h.ế.t nữa!
Tôi tiếp tục thu dọn đồ của mình, lúc này Hạ Yến Lễ đến gõ cửa.
Tôi lạnh nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Vân Thường, chúng ta chuyện đi!"
"Nói gì?" Tôi mỉa mai ta.
Hạ Yến Lễ tôi, ánh mắt lại chật vật tránh đi:
"Vân Thường, em đừng như . Anh và Bạch Thu Thu không có chuyện gì cả."
"Nằm chung một giường mà không có chuyện gì?"
"Tụi chưa đến bước cuối cùng. Vân Thường, đây không phải lỗi của tụi ."
"Vậy là lỗi của tôi?" Tôi lạnh.
"Dĩ nhiên không phải lỗi của em. Anh chỉ muốn với em rằng, chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ phản bội em. Chuyện xảy ra tối qua chỉ là một sai lầm ngẫu nhiên, may mà em đã quay về."
"Ha ha, tôi thừa nhận, tôi quay về phiền hai người, tất cả là lỗi của tôi!"
"Tô Vân Thường, em đang linh tinh gì ? Anh và Bạch Thu Thu không phải như em nghĩ đâu."
"Vậy hai người là như thế nào? Trong bóng tối nằm chung giường, chẳng lẽ đang trò chuyện về tương lai? Nhưng như thế cũng không cần phải cởi đồ chứ?"
Bị tôi mỉa mai, mặt Hạ Yến Lễ đỏ bừng: "Anh... đã rồi mà, tưởng là em, nên mới buông thả bản thân..."
Tôi nhạt: "Đừng tôi buồn nôn."
Hạ Yến Lễ như thể bị phạm ghê gớm: "Anh đều là thật! Nếu dối, trời đánh chết!"
Tôi hoàn toàn thờ ơ với lời thề của ta. Nếu lời thề có tác dụng, kiếp trước tôi đã không bị ta lừa dối.
Kiếp trước, kẻ phản bội hôn nhân và lừa gạt tôi là Hạ Yến Lễ vẫn sống ung dung, sau khi khiến tôi uất ức đến c.h.ế.t thì cưới người phụ nữ mà ta hằng mong nhớ - Bạch Thu Thu.
Tôi thật sự không hiểu nổi tại sao ta còn muốn bám lấy tôi để giải thích: "Anh với ta có quan hệ gì, không cần giải thích với tôi. Tôi không có hứng thú."
"Em là vị hôn thê của , em không hứng thú thì ai hứng thú?"
"Ha ha." Tôi nhạt, không muốn tiếp tục dây dưa với ta: "Vậy rốt cuộc muốn gì? Cứ thẳng mục đích của đi."
"Là như thế này, Bạch Thu Thu vì chuyện tối qua mà rất hối hận, chỉ muốn chết."
"Xin hỏi ta đã c.h.ế.t chưa?" Tôi lạnh nhạt hỏi
12
Hạ Yến Lễ tôi sửng sốt, một lúc lâu sau mới lắp bắp : "Em...Vân Thường, sao em có thể lạnh lùng như ?"
"Lạnh lùng? Người thực sự muốn c.h.ế.t sẽ không rầm rộ thông báo cho người khác biết mình muốn chết. Chỉ có kẻ giả vờ mới diễn trò như !"
Lời của tôi khiến Hạ Yến Lễ câm nín, ta tôi chằm chằm: "Vân Thường, em dường như đã trở thành một người khác."
"Thật sao? Chẳng lẽ không phải mới là người đã thay đổi?"
"Không, không thay đổi, cảm của dành cho em vẫn như trước."
Tôi lại nhạt, thấy rõ mình đã không còn ta với ánh mắt sùng bái mà thay vào đó là sự chán ghét.
Hạ Yến Lễ cảm thấy việc tranh cãi như chẳng có ý nghĩa gì, nên ta liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Anh đã khuyên nhủ mãi ấy mới bỏ ý định tự tử. Nhưng ấy không còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa, muốn rời đi. Nhưng một mang theo em thì có thể đi đâu? Anh thấy ấy đáng thương, nên nghĩ ra một cách để trung hòa."
Bạn thấy sao?