Cắt Đứt Hôn Ước [...] – Chương 4

Tôi giận đến mức bốc hỏa, lao lên giật lại: "Trả lại đây! Tôi cảnh cáo , đừng vào ảnh của cha mẹ tôi!"  

Bạch Đình Đình mặt quỷ với tôi, rồi đột nhiên hét toáng lên, tiếng hét chói tai đến mức vang dội: "Đánh người rồi! Tô Vân Thường đánh người rồi! Đau c.h.ế.t em mất!"  

Vừa hét, bé vừa lao tới vừa cắn vừa cào tôi.  

Mặc dù nhỏ bé, sức lực của bé lại mạnh như trâu, tôi hoàn toàn không ngờ bé lại phát điên như thế.  

Tay tôi bị bé cắn một phát, m.á.u chảy đầm đìa.  

Vì đau, tôi đẩy mạnh bé ra, Bạch Đình Đình ngã ngửa xuống đất, tiếng hét càng chói tai hơn.  

06

Nghe tiếng hét của Bạch Đình Đình, Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu vội vàng chạy lên.  

Thấy Bạch Đình Đình ngã sõng soài dưới đất hét ầm ĩ, Hạ Yến Lễ tức giận đến mức bừng bừng lửa giận: "Em đã gì? Tô Vân Thường, tại sao em có thể đối xử với Đình Đình như thế? Con bé chỉ là một đứa trẻ thôi mà!"  

Bên kia, Bạch Thu Thu vội vàng đỡ lấy Bạch Đình Đình đang khóc lóc thảm thiết, trong miệng toàn là máu: "Răng của em...răng của em bị Tô Vân Thường đánh gãy rồi!"  

Nhìn thấy Bạch Đình Đình miệng đầy máu, liên tục nhổ ra, Hạ Yến Lễ cuống cuồng lo lắng, mắng tôi bằng những lời cay nghiệt:  

"Em thật là độc ác! Ngay cả một đứa trẻ mà em cũng không tha. Anh không thể ngờ em lại là loại người như thế!"  

Tôi không thèm để ý đến sự quát tháo của ta, chỉ cúi xuống nhặt bức ảnh của cha mẹ bị xé rách, chậm rãi lau sạch.  

Bên kia, Bạch Thu Thu ôm lấy Bạch Đình Đình khóc lóc thảm thương: "Em chỉ có mỗi đứa em này, nó còn nhỏ như , răng cũng bị đánh rụng. Vân Thường, chị thật quá tàn nhẫn! Nếu không vui vì chúng em ở đây, chị có thể thẳng, đâu cần một đứa trẻ như thế?"  

Hạ Yến Lễ vừa an ủi Bạch Thu Thu vừa tôi đầy ghét bỏ: "Tô Vân Thường, em vừa vừa phải phải thôi. Đừng có quá đáng như thế."  

Tôi lạnh, giơ bàn tay đang chảy m.á.u đầm đìa ra trước mặt Hạ Yến Lễ: "Anh mù mắt hay mù lòng ? Không thấy phòng tôi bị lục tung như thế nào sao?"  

Nhìn thấy bàn tay đầy m.á.u của tôi, Hạ Yến Lễ cứng họng: "Chuyện này...Đình Đình chỉ là một đứa trẻ, nghịch ngợm là chuyện bình thường. Đồ bị lộn xộn thì có thể dọn lại..."  

Tôi lạnh: "Vậy còn cái này thì sao? Bức ảnh duy nhất của cha mẹ tôi, tôi phải sao đây?"  

Anh ta vẫn bênh vực Bạch Đình Đình: "Chuyện đó...con bé không cố ý đâu. Đình Đình còn nhỏ, không hiểu chuyện, chẳng qua chỉ lỡ tay xé rách thôi, em cũng không nên ra tay nặng như thế..."  

Tôi ngắt lời ta: "Anh thật sự tin rằng tôi đánh rụng răng của Bạch Đình Đình sao? Nếu , chúng ta đi bệnh viện kiểm tra ngay. Để xem rốt cuộc là tôi đánh con bé rụng răng, hay việc con bé chảy m.á.u rụng răng là có uẩn khúc khác." 

Lời tôi khiến cả Bạch Đình Đình và Bạch Thu Thu im bặt.  

Hạ Yến Lễ cũng không gì nữa, ta lớn lên cùng tôi, biết rõ tôi là người như thế nào.  

Không khí trong phòng chìm vào im lặng, tôi lạnh lùng Bạch Đình Đình và Bạch Thu Thu: "Đi thôi! Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra!"  

Tôi kiên quyết đòi kiểm tra, Bạch Thu Thu bắt đầu hoảng sợ: "Không cần đâu! Chúng em không cần chị xin lỗi, chuyện này bỏ qua đi."  

"Bỏ qua? Ý là tôi bị em cắn chảy m.á.u thì cứ thế bỏ qua? Nếu bị tôi cắn, có bỏ qua không? Chưa kể, phòng tôi bị lục tung, tôi bị mất đồ thì sao? Tôi cho các người biết, trong phòng tôi có tiền đấy."  

Bạch Thu Thu tức đến run người: "Chị...chị dám nghi ngờ chúng em ăn trộm? Tô Vân Thường, chị quá đáng thật đấy!"  

Tôi nhạt, kéo áo Bạch Đình Đình, lấy ra mấy tờ tiền lớn từ trong túi bé ra: "Cái này là gì đây? Đừng với tôi đây là tiền của . Cô trông giống người có tiền lắm sao?" 

07

Khi tôi lôi ra mấy tờ tiền lớn, cả ba người: Hạ Yến Lễ, Bạch Thu Thu, và Bạch Đình Đình đều đứng hình.  

Hai chị em nhà họ Bạch trước nay toàn khóc lóc kể nghèo kể khổ, rằng mình sắp c.h.ế.t đói. Làm gì có chuyện có số tiền lớn như thế này.  

Số tiền này không cần cũng biết là do bọn họ lấy trộm của tôi.  

Bị lật tẩy chuyện ăn cắp ngay trước mặt Hạ Yến Lễ, Bạch Thu Thu cảm thấy mất hết thể diện, liền giáng cho Bạch Đình Đình một cái tát.  

"Ai bảo em ăn trộm tiền hả? Ai dạy em những chuyện này? Chị đã không dạy em rằng dù có nghèo đói đến c.h.ế.t cũng không lấy một xu của người khác sao?"  

Tôi lạnh: "Thật là chí khí! Không lấy một xu, có thể lấy vài chục đồng. Đồng chí Bạch này, dạy em mình tốt thật đấy!"  

Bị tôi chọc đúng chỗ đau, Bạch Thu Thu không còn mặt mũi nào nữa, ôm Bạch Đình Đình khóc lóc rồi bỏ đi.  

Hạ Yến Lễ không nỡ, liền đuổi theo an ủi hai chị em họ.  

Tôi thì dọn dẹp lại căn phòng bừa bộn của mình, sau đó nằm trên giường nghỉ ngơi.

Chỉ cần cố nhịn thêm một thời gian ngắn nữa, sau khi hủy hôn tôi sẽ dọn đi.  

Hạ Yến Lễ mãi đến nửa đêm mới dỗ hai chị em nhà họ Bạch quay về.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...