Bạch Đình Đình vui mừng : "Anh Hạ, thật tốt! Sao một người tốt như lại ở bên cái mụ phù thủy như Tô Vân Thường thế? Chị ta không xứng với chút nào!"
Hạ Yến Lễ không hề ngăn cản Bạch Đình Đình chửi tôi, cứ để mặc bé xấu tôi.
Bạch Thu Thu thì liếc mắt về phía tôi đang đứng, rồi lên tiếng can ngăn: "Đừng linh tinh! Vân Thường thật ra là người rất tốt! Chị ấy và Yến Lễ rất xứng đôi."
"Xứng đôi cái gì chứ? Anh Hạ đẹp trai, tốt bụng, lại còn mua kẹo cho em. Còn Tô Vân Thường vừa đã thấy xấu xa, cố chơi xấu em và chị!"
Hạ Yến Lễ ho khẽ một tiếng: "Chuyện buổi trưa là lỗi của Vân Thường, thay ấy xin lỗi hai em. Anh sẽ lại với ấy. Sau này sẽ không xảy ra chuyện như nữa."
"Không sao, không phải chuyện lớn." Bạch Thu Thu về phía tôi, bổ sung: "Em thật sự tò mò, Yến Lễ, và chị Tô đến với nhau bằng cách nào ?"
"Còn có thể thế nào? Là hôn ước do cha mẹ sắp đặt từ bé chứ sao." Hạ Yến Lễ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ.
"Ồ, thì ra là hôn ước từ bé à? Em cứ nghĩ cảm của hai người là tự nhiên."
"Không phải đâu. Anh và Vân Thường không có tiếng chung. Nếu tự nhiên đến với nhau, cũng sẽ không chọn người có tính cách như ấy."
Nghe Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu về mình như , tôi không hề tức giận, chỉ cảm thấy buồn .
Hạ Yến Lễ đúng, hôn sự của tôi và ta quả thực là do cha mẹ sắp đặt.
Cha tôi và cha của Hạ Yến Lễ – Hạ, là chiến hữu, quan hệ cực kỳ thân thiết.
Mẹ tôi và mẹ của Hạ Yến Lễ – dì Lý, cũng là bè.
Lúc kết hôn, họ từng hứa rằng nếu sinh một trai một sẽ gả vợ chồng, nếu sinh hai trai thì kết nghĩa em, hai thì chị em thân thiết.
Vì , tôi và Hạ Yến Lễ từ khi sinh ra đã định hôn.
Cha mẹ tôi và cha mẹ Hạ Yến Lễ từng trao đổi tín vật đính ước.
Nhà tôi tặng cho Hạ Yến Lễ một miếng ngọc bội, còn nhà Hạ Yến Lễ tặng tôi một chiếc vòng ngọc.
Giờ đã quyết định hủy hôn, đương nhiên tôi phải tự tay trả lại chiếc vòng ngọc, đồng thời đòi lại miếng ngọc bội nhà tôi đã tặng.
Ngoài ra, nếu đã muốn cắt đứt hoàn toàn với Hạ Yến Lễ, tôi phải nghĩ đến việc dọn ra khỏi nhà ta.
Cha tôi đã hy sinh dũng trong nhiệm vụ, mẹ tôi đau buồn không lâu sau cũng qua đời.
Tôi trở thành trẻ mồ côi không cha không mẹ, Hạ và dì Lý đã đưa tôi về nhà họ nuôi dưỡng.
Tôi rất biết ơn Hạ và dì Lý vì đã chăm sóc tôi.
Tuy nhiên, hơn mười năm qua, tôi sống ở nhà họ Hạ không hề dùng một đồng nào của họ.
Vì tôi là con liệt sĩ, tôi có trợ cấp, cách khác, tôi có tiền. Sau khi rời khỏi Hạ Yến Lễ, tôi hoàn toàn không phải lo lắng về cuộc sống của mình.
Hiện tại, điều đầu tiên tôi cần là hủy hôn!
Tôi đã mua vé xe, sáng mai sẽ trở về rõ chuyện hôn sự với Hạ và dì Lý.
Hạ Yến Lễ, kiếp trước là tôi tự chuốc lấy khổ, kiếp này tôi sẽ chủ buông tay!
05
Buổi tối, tôi ăn một bát hoành thánh ở ngoài, khi trở về nhà, từ xa đã nghe thấy tiếng vui vẻ.
Đẩy cửa vào, tôi thấy Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu đang cùng nhau nấu ăn trong bếp.
Hai người đứng cạnh nhau, khuôn mặt rạng rỡ, thỉnh thoảng Bạch Thu Thu nũng nịu dùng tay đánh nhẹ vào Hạ Yến Lễ, còn ta thì dịu dàng ta .
Từ kiếp trước đến kiếp này, tôi chưa từng thấy Hạ Yến Lễ vào bếp nấu ăn bao giờ.
Anh ta luôn là kiểu người "áo đến thì mặc, cơm dâng thì ăn", ngay cả khi tôi bị đau bụng hay mệt mỏi, ta cũng chẳng bao giờ chủ giúp tôi gì cả.
Hóa ra, và không lại khác biệt đến .
Nghe thấy tiếng tôi đóng cửa, cả hai quay đầu lại . Hạ Yến Lễ theo phản xạ lập tức đứng cách xa Bạch Thu Thu một chút.
"Về rồi à! Cơm sắp xong rồi, em đi rửa tay chuẩn bị ăn đi!"
Tôi không để ý đến ta, chỉ nhạt, xách túi đặc sản trở về phòng mình.
Lúc mở cửa, tôi sững sờ trước sự bừa bộn trong phòng.
Quần áo, chăn màn của tôi bị vứt bừa bãi dưới sàn, trên chăn còn có dấu giày, quần áo thì dính đầy vết bẩn.
Tủ đầu giường bị lục tung, sách vở và bút thì rơi vương vãi khắp nơi.
Điều khiến tôi tức giận nhất là mấy bức ảnh chụp chung của tôi với cha mẹ bị vứt xuống đất, còn bị xé rách vài chỗ.
Thủ phạm – Bạch Đình Đình, đang tôi toe toét với vẻ mặt khiêu khích, hoàn toàn không để ý đến sự tức giận của tôi.
"Ai cho phép vào phòng tôi?"
"Đây là phòng của chị sao? Đừng mặt dày nữa, đây rõ ràng là nhà của Hạ. Chị không biết xấu hổ mà ở đây, Hạ đã ghét chị lắm rồi."
Nói xong, Bạch Đình Đình còn bộ muốn xé nát bức ảnh của cha mẹ tôi đang cầm trên tay.
Tôi nghiêm giọng quát: "Bỏ xuống! Bỏ xuống ngay!"
Bạch Đình Đình không để tôi vào mắt, lập tức xé rách bức ảnh của cha mẹ tôi thêm một vết.
Bạn thấy sao?