Hạ Yến Lễ nhớ rất rõ rằng kiếp trước việc ta giúp đỡ Bạch Thu Thu không xảy ra bất kỳ vấn đề gì.
Mà kiếp trước, Tô Vân Thường ta đến tận xương tủy, cũng vì ta mà từ bỏ cơ hội học đại học.
Anh ta đã đưa suất học đại học của Tô Vân Thường cho Bạch Thu Thu.
Sau khi tốt nghiệp, Bạch Thu Thu phân công đến quân khu thư ký cho ta.
Bạch Thu Thu chăm sóc ta chu đáo, hai người sống chung rất hòa hợp.
Vì , kiếp này khi sống lại, ý nghĩ đầu tiên của ta là phải cứu Bạch Thu Thu, giúp ta sớm thoát khỏi cảnh khổ.
Nhưng tại sao lòng tốt lại trở thành việc xấu, tại sao mọi thứ lại khác hoàn toàn so với kiếp trước?
Anh ta luôn nghĩ rằng kiếp này cũng sẽ có kết quả như kiếp trước, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra ngoài ý muốn.
Tô Vân Thường đã rời xa ta, còn Bạch Thu Thu – người từng là "đóa hoa diễm lệ" ân cần quan tâm ta – giờ đây đã trở thành một kẻ đầy tham lam và toan tính, khiến ta cảm thấy ghê tởm.
22
Tôi rời xa những kẻ tệ đó, đến Bắc Kinh học đại học. Khi đi, tôi cũng đã chuyển hộ khẩu của mình đi.
Dù Hạ và dì Lý họ là người thân của tôi, là chỗ dựa vững chắc của tôi, tôi biết mình chỉ có thể dựa vào bản thân. Tôi không muốn có bất kỳ liên hệ nào với những người liên quan đến Hạ Yến Lễ nữa.
Trong thời gian học đại học ở Bắc Kinh, tôi chưa từng viết thư hay gọi điện cho Hạ và dì Lý.
Ngược lại, họ đã viết thư cho tôi, tôi không đọc và cũng không trả lời.
Bốn năm trôi qua rất nhanh, tôi chìm đắm trong tri thức và học những lý thuyết mà kiếp trước chưa từng tiếp .
Sau khi tốt nghiệp, tôi nguyện đến nơi khó khăn nhất để cống hiến cho đất nước.
Thời gian trôi nhanh như một cơn gió, chớp mắt đã mười năm.
Sự nỗ lực cuối cùng cũng mang lại kết quả. Tôi trở về với những vinh quang và hy vọng.
Sau lễ biểu dương, tôi gặp lại Hạ.
Mười năm không gặp, Hạ đã già đi rất nhiều.
Chú ấy đã nghỉ hưu, lần này tham dự lễ biểu dương với tư cách là cựu cán bộ.
Chú Hạ nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, : "Vân Thường, không ngờ con lại đạt thành tựu như hôm nay! Chú rất tự hào về con!"
Gặp lại Hạ, tôi cũng rất vui, bèn hỏi thăm thêm về hình sức khỏe của dì Lý.
Chú Hạ thở dài: "Dì Lý của con bị liệt rồi!"
"Sao lại như ?"
"Một lời khó hết!"
Chú Hạ kể cho tôi nghe về dì Lý, và tất nhiên cũng nhắc đến Hạ Yến Lễ: "Tất cả đều tại thằng nhãi Yến Lễ. Nó định giúp đỡ người đàn bà họ Bạch kia, lại rước về một tai họa."
Từ lời kể của Hạ, tôi biết những điều mà trước đây tôi chưa từng quan tâm.
Tôi luôn nghĩ rằng sau khi Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu ở bên nhau, họ sẽ thăng tiến và thành đạt như kiếp trước.
Nhưng không ngờ mọi chuyện lại không như .
Hạ Yến Lễ và Bạch Thu Thu kết hôn, mang theo cả Bạch Đình Đình bị liệt nửa người.
Bạch Đình Đình với tính cổ quái, thường xuyên nổi nóng và đập đồ đạc trong nhà.
Dì Lý và Hạ đều không hài lòng với cuộc hôn nhân này, không thể gì.
Bạch Thu Thu nắm giữ điểm yếu của Hạ Yến Lễ, thường xuyên mang ra để uy h.i.ế.p ta.
Hạ Yến Lễ mất hết tinh thần, mắc sai lầm lớn trong công việc và bị kỷ luật.
Từ một người đã thăng chức lên thượng tá, nay lại bị giáng chức.
Với án kỷ luật, sự nghiệp thăng tiến trở nên vô vọng, Hạ Yến Lễ buộc phải chuyển ngành.
Sau khi chuyển ngành, công việc của ta gặp khó khăn ở khắp nơi. Tâm trạng tồi tệ, cứ vài ba bữa ta và Bạch Thu Thu lại cãi nhau.
Dì Lý vốn đã không hài lòng với Bạch Thu Thu, nghe quan hệ giữa họ không tốt liền định đến khuyên giải.
Ai ngờ lại nghe thấy Bạch Đình Đình và Bạch Thu Thu cãi nhau. Bạch Đình Đình trách mắng Bạch Thu Thu vì đã đẩy bé ngã dẫn đến liệt nửa người, cả đời không thể đứng dậy.
Dì Lý biết sự thật, tức giận muốn báo cảnh sát, bị Bạch Thu Thu phát hiện.
Bạch Thu Thu điên cuồng muốn g.i.ế.c c.h.ế.t dì Lý, liền đẩy dì ngã xuống cầu thang, khiến dì bị trọng thương.
Bạch Thu Thu tưởng dì ấy đã chết, không ngờ dì vẫn còn sống. Cuối cùng, hành vi của Bạch Thu Thu bị bại lộ.
Cảnh sát bắt giữ Bạch Thu Thu, ta bị kết án mười năm tù.
Còn Hạ Yến Lễ từ đó trở nên hoàn toàn suy sụp, sống trong đau khổ và tự trách.
Nghe Hạ kể, tôi cảm thấy rất thương xót cho dì Lý.
Kiếp trước, dì Lý sống vui vẻ và hạnh phúc, không ngờ kiếp này lại rơi vào hoàn cảnh như .
Còn Hạ Yến Lễ, tôi chưa từng cảm thấy thương ta dù chỉ một chút.
Tất cả đều là do ta tự chuốc lấy.
Người ta "ác giả ác báo, thiện giả thiện lai". Việc Hạ Yến Lễ không thể tiếp tục thăng tiến, còn Bạch Thu Thu không sống yên ổn, chứng tỏ rằng người nên sống tử tế.
Dù gì đi nữa, điều ác sẽ phải chịu quả báo. Vì thế, người nên sống thiện lương hơn!
(Hoàn)
Bạn thấy sao?