Cắt Đứt Hôn Ước [...] – Chương 10

Tất nhiên là không gì cả, chuyện này liên quan gì đến tôi đâu?  

"Nếu biết thế này, ban đầu không nên thương ấy..."  

Hạ Yến Lễ thở dài, vẫn chưa từ bỏ ý định: "Hay là, Vân Thường, em nhường suất đại học cho ấy đi? Làm chắc ấy sẽ chịu dọn đi."  

16

Quả nhiên ta vẫn nhòm ngó suất đại học của tôi. Đã đến nước này, tôi không thể tiếp tục từ chối.  

Nếu từ chối thêm nữa, có thể sẽ xảy ra chuyện. Lúc này tôi chỉ muốn giữ ổn định, không muốn dây dưa với họ thêm.  

Tôi giả vờ nhượng bộ: "Để em suy nghĩ đã!"  

Thấy tôi nhượng bộ, mặt mày Hạ Yến Lễ lập tức giãn ra, ta nắm lấy tay tôi, cảm hứa hẹn: "Vân Thường, sẽ đối xử tốt với em. Em yên tâm, sẽ chăm sóc em cả đời! Sau này em chỉ cần ở nhà nuôi con, sẽ lo cho em và con suốt đời."  

Bị ta nắm tay, tôi ghê tởm đến phát chết.

Đối xử tốt với tôi là biến tôi thành con trâu, con ngựa, thành người giúp việc hay sao?  

Đối xử tốt với tôi là chưa chờ tôi nhắm mắt đã vội vàng cưới Bạch Thu Thu về nhà?  

Tôi đã hoàn toàn thấu bộ mặt thật của Hạ Yến Lễ.  

Anh ta và Bạch Thu Thu đều vô liêm sỉ, đê hèn như nhau. Tôi biết mình không thể đấu lại bọn họ.  

Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với cặp đôi chó má này nữa. Bị chó cắn một cái thật là phiền, còn có nguy cơ mắc bệnh dại, mà tôi thì không thể cắn ngược lại.  

Tôi quyết định rời đi sớm.

Để trấn an Hạ Yến Lễ, tôi đưa ra một lời hứa chắc chắn: "Chờ chúng ta kết hôn xong, em sẽ nhường suất đại học cho Bạch Thu Thu."  

Hạ Yến Lễ tưởng rằng tôi đang lấy điều kiện này để ép ta kết hôn, nên lập tức đồng ý tổ chức đám cưới sớm.  

Tôi lạnh lùng ta bận rộn chuẩn bị, biết rõ rằng đám cưới này sẽ không diễn ra.  

Kiếp trước, trong khoảng thời gian này, Hạ Yến Lễ đã nhận nhiệm vụ và hoãn đám cưới lại.  

Nếu không có gì bất ngờ, lần này cũng sẽ như thế.  

Hai ngày sau, đúng như dự đoán, Hạ Yến Lễ lại nhận nhiệm vụ.  

Trước khi đi, ta đặc biệt tìm tôi chuyện: "Vân Thường, người là em. Anh đã nộp đơn xin kết hôn rồi."  

Sợ tôi không tin, ta còn đưa đơn xin kết hôn cho tôi xem: "Em đừng chuyện, ngoan ngoãn ở nhà chờ . Khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, chúng ta sẽ kết hôn."  

Tôi giả vờ vui mừng đồng ý: "Đơn xin kết hôn để em mang đi nộp. Anh cứ yên tâm nhiệm vụ nhé!"  

Hạ Yến Lễ tưởng rằng tôi không tin, nên chủ đưa đơn xin kết hôn cho tôi.  

Tất nhiên là tôi không đi nộp rồi. Vừa ra khỏi cửa, tôi lập tức xé nát nó, rồi ném vào cống nước bẩn. 

17

Sau khi Hạ Yến Lễ nhận nhiệm vụ rời đi, tôi nhanh chóng ra ga mua vé tàu.  

Lúc quay về, Bạch Thu Thu tôi nhạt: "Bao giờ mới nhường suất đại học cho tôi đây?"  

Tôi cũng lạnh: "Cô gấp cái gì?"  

Bạch Thu Thu hằn học: "Tôi có thể không gấp sao? Sắp đến ngày nhập học rồi, tôi còn phải đi xin giấy chứng nhận, thủ tục, còn rất nhiều việc phải , tôi sợ không kịp. Hay là nhường luôn bây giờ đi."  

Đúng là mơ mộng giữa ban ngày!  

Tôi thẳng thừng từ chối: "Cứ đợi đi! Chờ Hạ Yến Lễ về tôi sẽ đưa."  

Bạch Thu Thu không phải người dễ đối phó. Cô ta lộ rõ vẻ sốt ruột, nóng nảy đến mức không giấu nổi.  

Đêm hôm đó, khi tôi bị đau bụng phải thức dậy, đi ngang qua phòng của hai chị em họ thì thấy đèn vẫn sáng.  

Muộn thế này mà họ vẫn chưa ngủ, chắc chắn đang bàn tính gì đó.  

Người ta thường : "Phòng người không bao giờ thừa." Tôi không muốn ai, cũng không thể không đề phòng bị .  

, tôi rón rén lại gần, nghe lén qua tường. Quả nhiên, tôi nghe vài điều khiến mình kinh ngạc.  

Bạch Thu Thu tức tối trách mắng Bạch Đình Đình: "Chẳng phải em ta sẽ ngoan ngoãn nhường suất đại học cho chị sao? Tại sao mọi thứ lại không diễn ra như em ?"  

"Em sao mà biết ? Rõ ràng kiếp trước ta đã tự nguyện từ bỏ cơ hội học đại học để cưới Hạ Yến Lễ, ấy chẳng tốn chút công sức nào đã lấy suất đó cho chị. Thế mà kiếp này ta lại lì lợm như , đúng là quái lạ."  

Tôi giật mình.

Thì ra Bạch Đình Đình cũng là người đã sống lại.  

Bạch Thu Thu im lặng một lúc rồi : "Chị có nhận ra là Tô Vân Thường đã thay đổi rất nhiều không?"  

Bạch Đình Đình đáp: "Có chứ. Kiếp trước ta như một người hầu, việc chăm chỉ, nịnh bợ, quan tâm chúng ta từng chút một. Hạ Yến Lễ ta cũng nghe. Nhưng kiếp này ta chẳng thèm đếm xỉa đến chúng ta, thậm chí còn lạnh nhạt với Hạ Yến Lễ."  

Nghe , Bạch Thu Thu bỗng cao giọng: "Không lẽ... ta cũng sống lại?"  

"Có thể không?" Bạch Đình Đình hỏi lại.  

"Nhất định là , nếu không thì không thể giải thích những thay đổi của Tô Vân Thường."  

"Thế bây giờ phải sao?"  

"Nếu Tô Vân Thường đã sống lại, chắc chắn ta nhớ rõ những gì xảy ra ở kiếp trước. Cô ta sẽ không dễ dàng cam tâm. Chị muốn lấy suất đại học của ta e rằng không thể."  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...