Nhưng bố mẹ chỉ nghĩ tôi bị điên.
“Con là con , sớm muộn cũng phải lấy chồng, học hành gì cho phí tiền?”
Đúng , trong làng không có bé nào đi học.
Các bé chưa kịp trưởng thành đã phải lấy chồng.
Từ một hố sâu, nhảy sang một hố sâu khác.
Tôi đã hơn hai mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, sinh con.
Vì khi bố mẹ bàn chuyện gả tôi đi.
Tôi đã ngâm mình dưới sông cả đêm.
Chính là con sông mà tôi và Bùi Ngộ lăn xuống hôm trước.
Sau đêm đó, tôi không còn khả năng sinh con.
Vì , không ai muốn cưới tôi nữa.
Tôi trở thành gánh nặng thực sự.
Tôi không biết gia đình họ Kỷ tìm thấy tôi bằng cách nào.
Nhưng sau khi biết thân phận tôi, cha mẹ nuôi cầu tôi dẫn cả hai em trai đi cùng.
Tôi tôi chỉ mang theo em .
Thế là mẹ tôi nổi điên.
Bà muốn dìm chết tôi, rồi để em thay thế thân phận của tôi.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi – một con capybara – đã trở thành Kỷ Vũ Tinh.
Quay về gia đình hào môn, trở thành công cụ liên hôn không ai để ý.
9
Tôi nhanh chóng kết nối mọi mảnh ký ức.
Livestream đã bị cắt.
Nhìn người đàn ông trước mặt, tôi nhặt một hòn đá, ném thẳng vào ta.
Trước khi ta kịp gì.
Tôi đã cảnh cáo: “Anh dám thêm một câu vô nghĩa, tôi sẽ cho người . Nhà tôi có tiền có quyền, chết rồi cũng chẳng ai quan tâm.”
Có lẽ vì trước đó mẹ tôi đã bị bắt vào tù.
Nghe tôi , ta sợ hãi.
Anh nuốt khan: “Tôi không chấp nhặt với !”
Nói xong liền bỏ chạy.
Vì có quá nhiều sự cố, đoàn chương trình quyết định kết thúc sớm buổi quay ở núi Ngọc Tuyền.
Trên xe trở về, tôi ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ.
Tôi có tâm sự, không còn là con capybara vô lo vô nghĩ ngày trước nữa.
Tiểu Dữu kéo nhẹ tay áo tôi, đưa cho tôi một viên kẹo.
“Chị Sao, ăn kẹo đi.”
Tôi nhận lấy viên kẹo, bỏ vào túi áo.
“Tiểu Dữu, em còn nhớ lần trước đã hỏi chị tại sao không đi học không?”
Tiểu Dữu gật đầu.
Tôi : “Chị đã biết câu trả lời rồi. Vì chúng ta không có cơ hội đi học. Trước đây chị sống ở núi Ngọc Tuyền, nơi đó nghèo khó vô cùng.”
“Con sinh ra chỉ có hai con đường: hoặc chết, hoặc lớn lên rồi lấy chồng. Em có thể không hiểu, không sao, chị hiểu là .”
Tiểu Dữu như hiểu như không: “Vậy không thể nghĩ cách để các ấy đều đi học sao?”
Tôi : “Sẽ có cách.”
Sau khi trở về, tôi rút khỏi chương trình ghi hình, Bùi Ngộ cũng rút khỏi.
Kỷ Nhược Tuyết không mỉa mai gì.
Chỉ có một tối nọ, ấy ngượng ngùng một câu xin lỗi rồi chạy mất.
Tôi không để ý.
Nhà họ Kỷ không ai bận tâm đến những gì tôi từng trải qua.
Cũng không ai quan tâm đến vấn đề tôi đặt ra về việc từ thiện.
Vì , tôi đi tìm Bùi Ngộ.
Anh từng cùng tôi tận mắt chứng kiến những bông hoa bị héo úa như thế nào.
Trong mắt đầy sự xót xa.
Anh sẽ là đồng minh tốt nhất của tôi.
Tôi gọi điện cho Bùi Ngộ.
Trong văn phòng, tôi và chuyện rất lâu.
Chúng tôi đưa ra nhiều ý tưởng.
Xây dựng trường nữ sinh, phát quà tài trợ cho các biết đọc, cử người đến kiểm tra định kỳ, nếu phát hiện tài trợ không đúng mục tiêu sẽ lập tức dừng lại…
Những biện pháp này tuy chỉ là muối bỏ bể, không giải quyết tận gốc vấn đề.
Nhưng vẫn có những bông hoa sẽ trân trọng điều đó.
Những bông hoa nhỏ từng chịu gió mưa, rồi một ngày sẽ tụ thành một cánh đồng hoa rực rỡ, tự do đón gió.
Bùi Ngộ nhanh chóng bắt tay vào thực hiện kế hoạch.
Có lẽ vì nghĩ tôi quá thô thiển, lại là người mù chữ, nhà họ Kỷ mời giáo viên về dạy tôi học.
Tôi bắt đầu vùi đầu vào sách vở.
Tin tức về tôi trên mạng đã lan khắp nơi.
Cô chị ngây thơ, mù chữ, thiên tài…
Tôi có rất nhiều biệt danh.
Người trai lâu nay không để ý đến tôi bỗng tìm đến chuyện.
“Kỷ Vũ Tinh, em như thế này đã mang lại rất nhiều ảnh hưởng tiêu cực cho tập đoàn Kỷ Thị, em biết không?”
Tôi cầm cuốn sách, lắc đầu: “Không biết.”
Anh nghẹn lời.
Tôi tiếp tục: “Em thành ra thế này không phải lỗi của em, đừng khó em.”
Không đợi lên tiếng, tôi tiếp: “Em có cách để cứu vãn danh tiếng của Kỷ Thị. Anh biết kế hoạch từ thiện ở núi Ngọc Tuyền của nhà họ Bùi chứ?”
“Nhà họ Bùi , nhà họ Kỷ cũng có thể. Hơn nữa, Kỷ Thị có một ví dụ sống, đó chính là em.”
“Em có thể giúp nhà mình quảng bá. Đến lúc đó, những ảnh hưởng tiêu cực sẽ lập tức biến mất, danh tiếng tốt của Kỷ Thị sẽ xây dựng.”
“Anh à, chúng ta là gia đình gần gũi nhất. Anh phải tin em.”
Cuối cùng, nhà họ Kỷ chấp nhận đề xuất của tôi.
10
Sau đó, tôi và Bùi Ngộ lại đến núi Ngọc Tuyền một lần nữa.
Những chiếc gùi trên lưng các đã thay bằng cặp sách.
Trong đôi mắt sáng ngời của họ, tràn đầy khát vọng về tri thức và mong muốn khám thế giới bao bên ngoài.
Tôi và Bùi Ngộ sóng vai bước đi trên đường.
Phía sau luôn có mấy bé lẽo đẽo theo sau.
Cuối cùng, một lấy hết dũng khí chạy đến trước mặt chúng tôi.
Hai tay đưa cho chúng tôi một bức thư: “Chị Kỷ, Bùi, đây là bức thư cảm ơn chúng em cùng viết, cảm ơn hai người đã cho chúng em cơ hội đi học.”
Nhìn bóng dáng chạy đi, tôi chợt nhớ ra.
Cô ấy chính là bé đã dẫn đường cho tôi và Bùi Ngộ lần trước.
Tôi mở bức thư ra.
Từng dòng chữ chi chít, đầy ắp trên giấy.
Dưới những dòng chữ chân thành là tên của các bé.
Tôi tự hào giơ bức thư lên trước mặt Bùi Ngộ: “Những chữ này, tôi đều đọc hết!”
Bùi Ngộ mỉm : “Ừ, em giỏi lắm.”
Chuyện này cuối cùng cũng tạm khép lại.
Nhà họ Kỷ rốt cuộc cũng nhớ đến mục đích ban đầu khi đón tôi về.
Đó là để liên hôn với nhà họ Bùi.
Hai bên gia đình lần đầu ngồi lại bàn bạc về chuyện này.
Bùi Xuyên không muốn kết hôn với tôi.
Tôi cũng chẳng muốn lấy .
Ngay lúc tôi đang nghĩ cách thế nào để từ chối thật mạnh mẽ.
Kỷ Nhược Tuyết và Bùi Xuyên lại bất ngờ thành đôi.
Hả?
Chuyện lớn thế này, sao không ai báo tôi biết?
Cô em nóng tính thấy liền phấn khích: “Hay quá!”
Cô ấy ghé sát tôi, thì thầm: “Kỷ Vũ Tinh, Bùi cứ chị mãi. Trực giác của em bảo ấy thích chị. Em thấy hai người cực kỳ xứng đôi!”
Tôi ngẩng lên Bùi Ngộ.
Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của .
Anh mỉm , nhẹ nhàng gật đầu với tôi.
Không lâu trước đó, Bùi Ngộ từng với tôi, nếu thực sự phải liên hôn, hy vọng tôi sẽ chọn .
Khi ấy tôi rất bất ngờ.
Nhưng tôi đã sớm có quyết định cho mình.
Tôi chọn chính tôi.
(Toàn văn hoàn)
Bạn thấy sao?