(19)Sau buổi dạ tiệc, chương trình thông báo tuần quay cuối sẽ diễn ra tại một địa điểm đặc biệt: một hòn đảo hoang sơ, nơi các cặp đôi sẽ phải cùng nhau sinh tồn trong hai ngày.
Nghe qua, tôi đã muốn bỏ chạy, ánh mắt nghiêm nghị của khiến tôi không dám mở miệng từ chối.
“Chúng ta sẽ ổn chứ?”
Tôi lúng túng hỏi khi chuẩn bị hành lý.
Anh tôi, nửa như trêu chọc.
“Cô chỉ cần không rơi dụng cụ sinh tồn xuống biển là ổn rồi.”
Đến nơi, cả hai phát một túi đồ với vài món cơ bản: một cái lều, hộp quẹt, và ít thực phẩm khô.
Chúng tôi cùng dựng lều dưới một tán cây lớn.
“Cô có thể phụ không?”
Anh quay sang tôi, tay giữ khung lều.
Tôi lúng túng.
“Tôi không giỏi mấy việc này…”
“Thế giỏi việc gì?”
Anh thở dài, không giấu nụ nhẹ.
“Giỏi rắc rối?”
Tôi trừ, tự cảm thấy bản thân vô dụng hơn bao giờ hết.
(20)Buổi tối, khi chúng tôi đang chuẩn bị bữa ăn, trời bỗng đổ mưa lớn.
Dòng nước bất ngờ khiến chiếc lều nhỏ chúng tôi dựng, tất cả đều ướt hết.
“Vào đây!”
Anh kéo tôi vào một góc kín gần tảng đá lớn, nơi chúng tôi tạm thời trú mưa.
“Thật thảm .”
Tôi càu nhàu, nước mưa chảy thành dòng.
“Còn đỡ hơn việc bị ướt nhẹp ngoài trời.”
Anh đưa áo khoác của mình cho tôi, giọng thản nhiên như không có chuyện gì to tát.
Ngồi sát cạnh , nghe tiếng mưa rơi, tôi bất giác nhỏ.
“Anh có bao giờ nghĩ, nếu không phải vì chương trình này, liệu chúng ta có cơ hội gặp nhau không?”
Anh tôi, ánh mắt thoáng trầm ngâm.
“Không. Nhưng nếu không gặp , có lẽ tôi sẽ không bao giờ biết một người như thế này tồn tại.”
“Người như thế nào?”
Tôi ngạc nhiên.
“Người vừa ngốc nghếch, vừa phiền phức, lại khiến tôi nhiều hơn cả.”
Anh nhếch môi, nửa như , nửa như thật.
(21)Khi trời tạnh mưa, cả đoàn chúng tôi cùng nhau ngắm sao.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy thư giãn đến .
“Tôi đã nghĩ...”
Anh đột nhiên lên tiếng, ánh mắt không rời bầu trời.
“Mọi thứ giữa chúng ta chỉ là giả, giờ… tôi không chắc nữa.”
Tim tôi như bị níu lại.
Tôi quay sang .
“Tôi cũng không chắc,”
Tôi thì thầm.
“Nhưng tôi nghĩ… tôi không muốn kết thúc chương trình này nữa.”
Anh quay sang tôi, vẻ ngạc nhiên thoáng hiện.
“Cô đang gì ?”
“Tôi …”
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Nếu có cơ hội, tôi muốn thử thật sự. Không phải vì chương trình, không phải vì hợp đồng, mà vì .”
Cả hai đều im lặng.
Trong ánh mắt của , tôi nhận ra một tia cảm thật sự, không còn là diễn xuất hay vỏ bọc.
(22)
Sau khi kết thúc chương trình, tôi và trở lại cuộc sống bình thường.
Nhưng mọi thứ đã không còn giống như trước.
Những ánh mắt, những bình luận từ cư dân mạng vẫn tiếp tục bám theo chúng tôi.
“Cặp đôi của năm!”“Thật sự mong hai người sẽ tiếp tục!”“Tôi muốn xem họ ở mùa sau!”
Chúng tôi trở thành biểu tượng của chương trình, là chủ đề nóng của mọi diễn đàn.
Nhưng phía sau màn ảnh, câu hỏi lớn nhất đặt ra: Liệu giữa chúng tôi là thật hay giả?
(23)Một tháng sau, bất ngờ xuất hiện trước cửa nhà tôi.
Trong chiếc áo phông thường ngày, vẫn toát lên khí chất lạnh lùng, hôm nay, ánh mắt có gì đó lạ lắm.
“Anh đến đây gì?”
Tôi mở cửa, không giấu vẻ bất ngờ.
“Cô không nhận ra à?”
“Tôi không muốn mọi thứ kết thúc ở chương trình.”
Tôi lặng người.
Những gì là thật sao?
“Nhưng chúng ta…”
Tôi ấp úng, cảm giác hoang mang tràn ngập.
“Chúng ta có thể thử.”
Anh , tiến gần hơn.
“Không phải vì máy quay, không phải vì khán giả. Chỉ vì tôi muốn .”
Tim tôi như ngừng đập.
“Cô nghĩ sao?”
Tôi nhẹ, cảm thấy như mọi áp lực cuối cùng cũng giải tỏa.
“Tôi nghĩ… chúng ta có thể thử.”
Hết!
* Kết nối và theo dõi Quýt tại Page Góc Nhỏ Nhà Quýt nhé:
Bạn thấy sao?