(4)
Sáng sớm hôm sau, tôi bị gọi đến phòng họp của chương trình để thảo luận nội dung tiếp theo.
Đối diện tôi là đạo diễn đang cầm kịch bản, và bên cạnh là chồng "lạnh hơn băng đá".
"Cặp của hai người rất đặc biệt."
Đạo diễn , ánh mắt sáng rỡ.
"Khán giả khen các thật sự tự nhiên, không gượng gạo. Tôi muốn hai người giữ phong cách này, cần thêm vài khoảnh khắc ngọt ngào để tăng tương tác."
Tôi quay sang "chồng", ta vẫn không tỏ chút cảm nào.
Hừ, quá nhạt nhẽo!
Tôi đành gật đầu đồng ý.
"Ngọt ngào hả? Dễ như ăn bánh thôi. Tôi có thể... đút cho ấy ăn sáng chẳng hạn."
Đạo diễn hào hứng ghi chép, còn "chồng" thì nhướn mày tôi, vẻ mặt lạnh như băng như muốn : Cô mà chắc?
(5)
Sáng hôm đó, tôi quyết định thực hiện lời hứa.
Cầm đĩa trứng ốp do nhân viên khách sạn – tại tôi lười nấu, tôi đi đến bàn ăn, nơi "chồng" đang nhàn nhã đọc báo.
"Anh này."
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
"Tôi sẽ đút cho ăn, để... tăng tương tác."
Anh ta ngẩng đầu, tôi bằng ánh mắt lạnh nhạt.
"Không cần. Tôi tự ăn ."
Nhưng máy quay đang chĩa thẳng vào chúng tôi, và tôi không muốn hỏng bầu không khí.
Tôi bèn nở một nụ tươi, gắp miếng trứng đưa đến gần miệng ta.
"Nào, không muốn khán giả thất vọng đúng không?"
Anh ta thở dài, cuối cùng cũng chịu há miệng ăn.
Đúng lúc ấy, tôi lỡ tay rơi miếng trứng xuống bàn.
"Xin lỗi!"
Tôi cuống cuồng nhặt lên.
Cảnh này lên sóng, khán giả lại lên :
"Vợ vụng về, chồng kiên nhẫn, đáng thật!"
“Tôi thề, chưa thấy cặp đôi nào thú vị thế này!”
(6)
Chiều hôm đó, chúng tôi giao nhiệm vụ tham gia một buổi picnic ngoài trời.
Các cặp khác đều chuẩn bị đồ ăn công phu, phối hợp nhịp nhàng.
Còn tôi?
Tôi chỉ việc ngồi trên thảm, tận hưởng không khí mát mẻ, trong khi "chồng" lẳng lặng nướng thịt.
Thấy tôi lười biếng, ta không nhịn mà nhắc nhở.
"Ít nhất cũng nên giúp tôi một chút chứ."
Tôi hì hì, đáp lại ta.
"Không phải nướng giỏi hơn sao? Tôi chỉ cần cổ vũ là đủ rồi."
Lời của tôi không biết bằng cách nào lại khiến khán giả phát cuồng.
Các bình luận ào ạt:
"Cô vợ này thật sự là số một!"
"Chồng cưng vợ lười là chân lý!"
Kết thúc buổi quay, chồng mặt lạnh nhíu mày tôi.
"Tôi thật sự không hiểu tại sao họ lại thích ."
Tôi nhún vai, đáp tỉnh bơ.
"Có lẽ vì tôi là thiên tài lười biếng chăng?"
Lười cũng là một nghệ thuật đặc sắc chứ bộ!
(7)
Buổi sáng hôm sau, đạo diễn giao cho các cặp đôi nhiệm vụ: cùng chuẩn bị một món ăn và chia sẻ câu chuyện ngọt ngào nhất của họ.
Các cặp khác hồ hởi nhận nhiệm vụ, hào hứng lên kế hoạch.
Còn tôi và "chồng"?
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong im lặng.
Sau vài phút, ta vỡ bầu không khí:
"Cô biết nấu ăn không?"
Tôi thẳng thắn đáp: "Tôi chỉ giỏi ăn thôi."
Anh ta đưa tay bóp trán, gương mặt lạnh lùng thể hiện sự bất lực, rõ ràng đang tự hỏi sao mình lại bị mắc kẹt trong huống này.
"Được rồi, tôi sẽ nấu. Cô chỉ cần giúp tôi một việc nhỏ thôi: Đừng gì cả!"
Tôi gật đầu lia lịa ngay lập tức.
Rõ ràng, đây là nhiệm vụ tôi giỏi nhất!
Bạn thấy sao?