Cấp Cứu Lại Một [...] – Chương 5

“Mẹ tôi đâu?”

“Tôi giao bà ta cho cảnh sát rồi.”

Tôi đút tay vào túi áo blouse, bình thản quan sát phản ứng của ta.

“Ai cho báo cảnh sát?”

Cô không rõ tôi, chỉ biết cố gắng chằm chằm về hướng tôi đứng.

Nhìn đi, người đáng thương nào mà chẳng có chỗ đáng trách.

“Anh dựa vào đâu mà đưa mẹ tôi vào đồn? Mau đưa bà ấy về!”

Tôi khẽ nâng mí mắt lên.

“Bà ta đánh người trong bệnh viện chúng ta, khiến mọi người hoảng loạn, cho dù tôi không báo công an, bảo vệ đến rồi cũng sẽ báo thôi.”

“Tôi có thể lo cho mẹ , rằng bà ấy có vấn đề thần kinh, như thì sẽ không phải ngồi tù.”

“Nhưng phải đồng ý với tôi một điều kiện.”

Cô ta lập tức trở nên cảnh giác, câu này như chạm đến một điểm nhạy cảm trong .

“Điều kiện gì?”

“Hãy thật cho tôi biết, vì sao không muốn cứu em trai mình?”

2

6.

Tất cả những điều tôi nghi ngờ cho tới giờ vẫn chỉ là suy đoán.

Tôi tất nhiên có thể hỏi thẳng ta rằng và người đàn ông đó có quan hệ gì.

Nhưng câu hỏi ấy chẳng có nhiều ý nghĩa.

Nếu Dương Hiểu Nhã không muốn , chỉ cần trả lời là “quan hệ đồng nghiệp”, tôi cũng chẳng thể bắt bẻ gì.

Việc cần trước là xác nhận quan hệ giữa ta và Liễu Mãng.

“Nó đáng chết!”

Mắt Dương Hiểu Nhã đỏ rực, nước mắt lẫn máu như muốn trào ra.

“Nếu không phải vì nó đã đưa tôi đến…”

Cô ta lỡ lời.

Câu đó hoàn toàn không nên thốt ra.

“Khụ khụ… Nó có , nhà đòi sính lễ 660 ngàn. Tôi chỉ có thể đưa hơn 200 ngàn, thế là nó kiếm chuyện, suýt khiến tôi mất việc.”

Chuyện này tôi từng nghe qua lúc Dương Hiểu Nhã mới vào viện thực tập, có người đến ầm ĩ.

Cô ta suýt bị đuổi việc, chính tôi đã bỏ công sức, đi khắp nơi xin xỏ giúp giữ lại vị trí.

Vì tôi thấy thật lòng nghề y.

Từ ấy, tôi thấy chính mình những năm đầu vật lộn trong ngành.

“Vậy thì đúng là nó đáng chết thật.”

Tôi thản nhiên.

Dương Hiểu Nhã không ngờ tôi lại đáp như thế, ánh mắt kinh ngạc tột độ.

“Nhưng chúng ta là bác sĩ.”

“Buổi học đầu tiên của sinh viên y là định hướng nghề nghiệp.”

“Mà nội dung đầu tiên nhấn mạnh chính là y đức.”

“Là bác sĩ, không thể từ bỏ sinh mạng của người khác.”

“Nhưng là một con người độc lập, cũng không nên để bản thân bị chèn ép đến .”

Khoé mắt Dương Hiểu Nhã rơi xuống giọt lệ, giọng tuyệt vọng và đầy mâu thuẫn.

“Chuyện của tôi không cần lo.”

Dù tôi đã đến nước này, ta vẫn không biết hối cải.

Vậy thì tôi cũng hết cách rồi.

“Mau thả mẹ tôi ra.”

Tôi nhếch mép , tiếc là ta không thấy nét mặt tôi lúc đó.

“Tự đi ra đồn, với cảnh sát là muốn hoà giải, như sẽ thả.”

Ai cũng có sứ mệnh riêng cần hoàn thành.

Tôi còn rất nhiều bệnh nhân dễ thương cần quan tâm, không có thời gian đôi co với ta nữa.

Ra khỏi phòng bệnh, đi chưa mấy bước, tôi liền đối mặt với phó viện trưởng.

Dù không ưa ông ta, tôi vẫn phải giữ thể diện, gật đầu chào.

Ông ta lại giả vờ không thấy.

Cũng có thể thật sự không thấy, vì đang gấp gáp đi đâu đó.

Tôi khẽ kéo khoé môi cứng đờ, đưa tay che mặt, gỡ bỏ nụ giả tạo, thay bằng gương mặt vô cảm thường ngày.

Quay đầu lại, đã chẳng thấy bóng dáng phó viện trưởng đâu nữa.

Quả nhiên, ông ta đến tìm Dương Hiểu Nhã.

Những điều tôi nghi ngờ, lại một lần nữa chứng thực.

Nhưng tôi cũng cảm thấy mình vừa tiến thêm một bước về phía nguy hiểm.

Cô ta chắc cũng đoán ra tôi đã biết một số chuyện không nên biết.

Chuyện này liên quan đến danh dự của họ, một khi bị phơi bày, cả hai sẽ không còn mặt mũi ở lại bệnh viện.

Phó viện trưởng chắc sắp ra tay rồi.

Vậy thì tôi phải quay lại kiểm tra kỹ càng, xem ông ta đã giấu những thứ bẩn thỉu gì trong văn phòng tôi.

Chương 6 tiếp :

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...