Cô ấy thấy bệnh nhân không có chuyển biến, liền định từ bỏ việc ép tim.
Tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh, không đi đến phòng cấp cứu.
Mà chỉ khéo léo nhắc nhở ấy một câu: “Đã chọn nghề y, phải trân trọng từng sinh mạng. Dù chỉ còn một tia hy vọng cũng không từ bỏ. Nếu không ép nổi nữa thì đổi người, đổi người không thì dùng máy.”
Bệnh viện vẫn còn máy ép tim tự , Dương Hiểu Nhã không phải không biết điều đó.
Cô ta miễn cưỡng dùng máy ép tim cho bệnh nhân, phối hợp cả máy khử rung và thiết bị hỗ trợ khác, cuối cùng tim bệnh nhân cũng đập lại, chuyển vào phòng mổ để tiếp tục cứu chữa.
Chỉ cần tim đập lại, các bước kiểm tra và điều trị tiếp theo không còn là vấn đề.
Giữa việc gãy mấy cái xương sườn và mất mạng, tôi nghĩ ai cũng sẽ chọn sống.
Nghe tin bệnh nhân cứu, tôi cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Để không bị kéo vào rắc rối, tôi hoàn toàn tránh liên quan đến ca cấp cứu này, không dính dáng chút nào.
Không ngờ lúc Dương Hiểu Nhã từ phòng cấp cứu trở về lại gặp đúng phó viện trưởng.
Cô ta khóc lóc kể lể với phó viện trưởng rằng tôi không có mặt tại vị trí, suýt nữa khiến bệnh nhân mất mạng.
Dương Hiểu Nhã dẫn phó viện trưởng xông thẳng vào văn phòng tôi, lần này đến cửa cũng chẳng buồn gõ.
Rõ ràng, ta chẳng buồn giả vờ nữa rồi.
Khi hai người bước vào, tôi đang sắp xếp hồ sơ bệnh án.
Dương Hiểu Nhã lau nước mắt, chỉ tay về phía tôi.
“Phó viện trưởng, ông đi, cấp cứu bận tối mắt tối mũi, còn bác sĩ Cao thì ngồi đây thảnh thơi, chẳng gì cả.”
“Nếu không vì ta lười biếng, chắc chúng tôi đã không suýt nữa xảy ra sự cố y tế.”
Trong các ca cấp cứu trước đây, bệnh nhân qua đời đều là sau khi xác nhận rõ ràng mới kết luận tử v0ng.
Nhưng cũng không ít trường hợp kỳ tích xảy ra, nhờ sự kiên trì của bác sĩ mà tim bệnh nhân lại đập trở lại.
Không thể cứ kiên trì là sẽ cứu bệnh nhân.
Nhưng ít nhất, chúng tôi phải hết sức, không bỏ sót một ai.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, cố giữ bình tĩnh đứng lên, nuốt một ngụm nước bọt rồi chậm rãi lên tiếng.
“Không có quy định nào cấm bác sĩ đi vệ sinh trong giờ việc đúng không ạ?”
“Trong lúc tôi đi vệ sinh, chẳng lẽ không còn bác sĩ nào khác để hỗ trợ? Sao cứ phải bám lấy mình tôi?”
Tôi cũng là người, đâu phải thánh thần, không thể hoàn hảo .
3
“Cô là người hướng dẫn của em, tất nhiên em phải tìm khi gặp vấn đề rồi.”
Dương Hiểu Nhã với giọng gắt gỏng, trong mắt còn lóe lên một tia căm hận khó nhận ra.
Trong đầu tôi bỗng hiện lên một ý nghĩ vô cùng đáng sợ.
Nhưng trước khi ra, tôi cần phải xác nhận lại một lần.
“Cao Khánh Văn này, lần sau đi vệ sinh thì nhanh chút nhé, cấp cứu là giành người với Tử thần, không cho phép lơ là đâu.”
“Sao còn tâm trí ngồi đây sắp xếp hồ sơ? Mấy việc này không phải nên chuẩn bị từ sớm à? Mọi người đang viết bệnh án hết rồi, ai đi cấp cứu bệnh nhân?”
Phó viện trưởng cau mày, móc tôi cả lộ lẫn ẩn.
Tôi cố nén giận, kiên nhẫn đáp lại:
“Tối nay tôi thêm là vì chưa xử lý xong bệnh án.”
“Ca trực cấp cứu hôm nay vốn không đến lượt tôi, bác sĩ Dương Hiểu Nhã mới là người trực.”
Phó viện trưởng bị tôi vặn lại, liền nổi giận ngay tại chỗ.
“Ý là gì, tôi phó viện trưởng mà không góp ý với sao?”
“Làm việc không hiệu quả, phải tăng ca để hoàn thành, không thấy đó là vấn đề của chính mình à?”
Khí nóng như bốc ra từ lỗ mũi, dù trong lòng đầy uất ức, tôi cũng không thể công khai cãi lại lãnh đạo.
Hồ sơ trên bàn chất cao như núi, bệnh nhân xuất viện ban ngày đã nằm viện nửa năm, hồ sơ giấy in ra dày nửa mét, tôi phải kiểm tra từng tờ, rồi viết tay tổng hợp lại.
Việc này giao cho bất kỳ bác sĩ kỳ cựu nào cũng mất vài ngày để hoàn thành.
Tôi nguyện tăng ca, ngược lại lại bị đánh giá là việc kém hiệu quả.
“Bác sĩ Cao, dù không trực, cấp cứu quá tải, giúp một tay là điều nên .”
“Là bác sĩ sao lại có thể thấy chết mà không cứu?”
Tôi âm thầm nghĩ, giúp một tay thì có thấy tăng lương cho tôi đâu, dựa vào đâu mà bắt tôi ?
Nhưng vì đạo đức nghề nghiệp, tôi không thể điều đó ra miệng.
Dù công việc đến đâu, qua năm tháng mài mòn, nhiệt huyết cũng dần nguội lạnh.
Tôi quan tâm bệnh nhân, bệnh nhân chưa chắc quan tâm tôi.
Bạn thấy sao?