Bốn nhóm khách mời, tổng cộng tám người, đến khu nghỉ dưỡng gần trưa.
Khu nghỉ dưỡng rất lớn, phía trước là khách sạn, phía sau có vườn cây ăn quả, trang trại, v.v.
Sau khi đưa mọi người đến nơi, ê-kíp chương trình liền trở thành ông bà chủ vung tay múa chân, mọi sinh hoạt của khách mời đều phải tự lo.
Theo kinh nghiệm của mùa trước thì lúc này khách mời nên bắt đầu phân công công việc.
Lục Cẩn đứng ra, mỉm ôn hòa : "Tôi và Vân Vân sẽ phụ trách nấu cơm, Hi Hi, em và mẹ em ra sau hái rau không, tiền bối Lý, có thể phiền và vo gạo và rửa rau không?"
Mọi người đều đi bộ từ chân núi lên, lúc này mệt mỏi nằm vật ra ghế sofa, đều không muốn nhúc nhích.
Hi Hi là một ca sĩ trẻ, sợ mình không chịu khó sẽ bị cư dân mạng mắng, đành phải miễn cưỡng đáp: "Được."
Tiền bối Lý ra mắt sớm nhất, hiểu rõ mánh khóe của chương trình gameshow, cũng không có ý kiến gì.
Cuối cùng Lục Cẩn cũng về phía tôi và em trai tôi.
Tôi cuộn mình trên ghế sofa, máy quay quét đến, mọi người đều nghe rõ một giọng nữ êm ái:
"Nhị đồng, phỗng, tám vạn!"
"…"
Em trai tôi ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh tôi, giống như học sinh tiểu học ngày đầu đến lớp.
Thấy Lục Cẩn sang, em ấy kéo tôi: "Chị, việc thôi."
Tôi đang chơi hăng say, không để ý đến em ấy, em ấy đành phải đứng dậy hỏi Lục Cẩn: "Có gì cần chúng tôi giúp không?"
Sắc mặt Lục Cẩn cuối cùng cũng khá hơn một chút: "Sau khi ăn cơm có thể giao việc rửa bát cho hai người không?"
"Ù!"
Tôi vui vẻ vỗ tay, vừa khéo nghe thấy lời ta, không ngẩng đầu lên : "Không ."
Lục Cẩn nhíu mày: "Ăn trưa phải cùng nhau hoàn thành mới có ý nghĩa."
"Anh bị sao ?"
tôi đổi tư thế ngồi, lại mở một ván mới: "Ăn cơm là để no bụng, cũng may là máy quay ở đây, mọi người chiều , nếu ở nhà mà thế, xem mẹ có tát hai cái không."
"…"
Bạn thấy sao?