Cặp Chị Em Chửi [...] – Chương 4

Sắc mặt hai người họ từ đỏ chuyển sang xanh, vô cùng khó coi.

 

Tôi bình thản thu hồi ánh mắt.

 

Thôi, vẫn nên nương tay một chút, đừng bắt nạt trẻ con quá đáng.

 

Tôi muốn ngừng chiến họ không chịu buông tha.

 

Lục Vân trợn mắt không phục : "Đó là do tôi khiêm tốn, ai mà không biết trong "Thần tượng toàn dân", tôi lợi hơn Tạ Hành?"

 

"Ồ."

 

Cô ta nghẹn lời, hít một hơi thật sâu: "Năm ngoái tôi đạt giải quán quân "Vũ thanh xuân", dù sao cũng hơn hai kẻ vô dụng là và em trai ."

 

Tôi vẫn nhớ "Vũ thanh xuân."

 

Cháu chín tuổi của tôi đã từng ba lần liên tiếp đạt giải quán quân.

 

Nhưng năm ngoái bé thấy thể lệ cuộc thi có vấn đề nên đã từ chối lời mời của ban tổ chức.

 

Nghe Lục Vân năng ngông cuồng, tôi nhíu mày.

 

Máy bay không người lái ở trên cao, bên cạnh là nhân viên, tôi đi tới chỉ vào Lục Vân hỏi:

 

"Cô ta công kích cá nhân, ê-kíp chương trình các người không quản à?"

 

Nhân viên ra hiệu với tôi: "Đây là chương trình phát trực tiếp, trong quá trình ghi hình, tổ đạo diễn không can thiệp."

 

Tôi bừng tỉnh: "Mắng người cũng không quản à?"

 

"Theo cầu không can thiệp."

 

"Tôi hiểu rồi."

 

Ban đầu chỉ là vài câu hỏi đơn giản lại khiến bình luận vô cùng bất mãn.

 

"Cô ta đang ? Tố cáo à? Cô ta là học sinh tiểu học sao? Thật ghê tởm!"

 

"Giống hệt Tạ Hành!"

 

"Mặc dù tôi thấy Lục Vân hơi ngông cuồng ít ra ta cũng có chút bản lĩnh, còn người phụ nữ này chẳng lẽ chỉ biết tố cáo sao?"

 

"Rõ ràng là ê-kíp chương trình muốn xem cảnh cãi cọ, ta tố cáo có tác dụng gì, giống như một hề ."

 

"Chỉ biết chơi những trò không đứng đắn sau lưng, so với Lục Vân thì Lục Vân còn thẳng thắn hơn nhiều."

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...