Vậy vẫn chưa đủ.
Tôi còn chiêu mộ những nghệ sĩ tuyển chọn khác cũng bị công ty hút máu, nhảy việc sau khi nhóm nhạc giới hạn của họ tan rã.
Lên một bộ kế hoạch vận hành hoàn chỉnh cho từng loại hình.
Mãi đến nửa năm sau, mọi thứ mới đi vào quỹ đạo.
Nhóm của tôi ngày càng lớn mạnh.
Một hôm, tôi dẫn họ cùng tham gia một chương trình gameshow về nhóm, tôi đang ở phía trước ăn mặc chỉnh tề trả lời phỏng vấn, đột nhiên nghe nhân viên với tôi rằng nghệ sĩ công ty tôi và nghệ sĩ công ty khác đã xảy ra xung đột ở hậu trường.
Nhân viên trông rất sốt ruột: "Cô mau đến xem đi."
Tôi thong thả hỏi: "Bên kia không sao chứ?"
Nhân viên: ?
Anh ta do dự: "Hình như... không sao?"
Tôi "Ừ" một tiếng, chậm rãi đi đến hậu trường, người còn chưa vào cửa đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng đầy khí thế của nghệ sĩ nhà mình:
"Tôi dựa hơi ? Nhà không có gương thì cũng phải có nước tiểu chứ, đừng tưởng cái khối u trên cổ đẹp lắm!"
Nhân viên: "..."
Tôi vỗ vai ta: "Được rồi, không cần lo lắng."
Tốt lắm.
Nghệ sĩ nhà tôi đều học tinh túy chửi trời chửi đất của tôi rồi.
Thật khiến người ta yên tâm.
[Hết]
Bạn thấy sao?