Thông báo chính thức đến nhanh hơn tôi tưởng.
Tài khoản Weibo của Lâm Chí bị xóa, tin tức bị bắt vào tù treo trên hot search gần ba ngày.
"A a a chị thật sự quá đỉnh!"
"Đóng băng, cấm sóng cái gì chứ, so với việc chị cho người ta vào đạp máy khâu thì còn quá nhẹ rồi!"
"Quá đỉnh, tôi xem trong giới giải trí còn ai dám chọc Tạ Hành nữa, chị cậu ấy đúng là điên rồi, chém g i ế t điên cuồng quá trời quá đất."
"Hơn nữa Tạ Ương thật sự vừa xinh vừa ngầu, tôi chỉ cần liếm màn hình xem ấy livestream thôi là có thể liếm ba ngày."
"Mê mệt luôn rồi, tôi sẽ là tín đồ nhan sắc kiêm chó liếm của ấy."
"...."
Từ đó về sau, không còn ai dám nhảy ra lồng lộn nữa.
Còn Lục Cẩn và công ty của ta cũng bị giới giải trí cấm sóng toàn diện.
Tôi cũng không rảnh rỗi, nhân cơ hội này thành lập một công ty quản lý mới, ký hợp đồng với em trai tôi trở thành nghệ sĩ đầu tiên của công ty, đồng thời thành lập tổ "đối đầu antifan" của công ty.
Trước đây em trai tôi bị toàn mạng bêu xấu có liên quan rất lớn đến việc do nhóm không biết vận hành.
Những nghệ sĩ ra mắt từ chương trình tuyển chọn như em trai tôi, đối với công ty mà giá trị chính là giống như cây hái ra tiền, từ trước đến nay đều chỉ biết hút máu, đãi ngộ rất kém.
Lúc em trai tôi mới ra mắt vốn có lượng người qua đường rất lớn lại không biết tận dụng, dẫn đến fan của em ấy không đánh lại thủy quân bêu xấu.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Tôi tìm một đội ngũ chuyên nghiệp thay em ấy thành lập hội người hâm mộ, thu hút những người hâm mộ từng có thiện cảm với em ấy vì nhan sắc, chỉ trong vòng một tháng, số lượng fan của em ấy đã tăng vọt từ hơn bảy triệu lên hai mươi triệu.
Bạn thấy sao?