Nhìn đến đây, em nhà họ Lục còn gì không hiểu nữa: "Tạ Ương, là các người bày trò!"
Vẻ mặt Lục Vân oán độc: "Tôi còn tự hỏi sao tự nhiên lại có nhiều người mắng tôi và trai tôi như , hóa ra là các người thủy quân, Tạ Hành, có còn biết xấu hổ không, cướp mất vị trí ra mắt của trai tôi còn chưa đủ, còn thủy quân bêu xấu ấy!"
Em trai tôi vốn thật thà, tuy rằng sốt ruột lại không biết phản bác thế nào.
Tôi đổi tư thế ngồi, đối mặt với họ, vẻ mặt nhàn nhạt : "Mấy bà hay thích linh tinh như thế nhỉ?!"
Khán giả vừa mới vào phòng livestream: "666." (Đỉnh đỉnh đỉnh)
Anh em nhà họ Lục: ...
Tôi vỗ vỗ vào ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cho em trai tôi ngồi lại đây.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của em ấy, tôi tức giận không nên lời.
Hồi nhỏ, em ấy lắc lư cái đầu đi theo sau mông tôi chơi, tôi không nỡ để em ấy chịu một chút ấm ức nào, mà giờ vào giới giải trí lại phải chịu ấm ức khắp nơi, mà thủ phạm lại ngay trước mắt.
Tôi dựa vào ghế sofa, vẻ mặt lạnh nhạt: "Cả ngày chỉ biết câu em trai tôi cướp mất vị trí ra mắt của , hai năm nay tự an ủi mình bằng câu này đúng không."
Lục Cẩn đỏ mặt: "Không có."
Lục Vân bất bình: "Đây đều là sự thật."
Tôi mỉa: "Không nghĩ ra đúng không, tại sao em trai tôi có thể ra mắt còn thì không? Soi gương là biết ngay. Hai năm trước, em trai tôi hát hò nhảy múa đều không ra gì ít nhất ngày nào cũng tiến bộ, tự thúc đẩy bản thân. Còn thì sao, ngoài việc tự an ủi mình bằng mấy câu nhảm nhí thì còn gì nữa, tôi nghĩ hai năm nay em trai tôi cũng không cản trở con đường ngôi sao của mà, nổi tiếng rồi chăng? Kiếm đồng nào chưa?"
Lục Cẩn: ...
"Chỉ số thông minh của hai người là hai chữ số đấy hả, ê-kíp chương trình mời hai người đến là để câu view, các ông lớn nâng đỡ hai người là để bêu xấu em trai tôi, hai người đừng tưởng mình đáng giá 2.580.000 thật đấy nhé."
Lục Cẩn: ...
Bạn thấy sao?