Đây là tấm ảnh duy nhất chụp gia chủ của gia tộc họ Đỗ mà truyền thông chụp . Bởi vì bị tầng tầng vệ sĩ ngăn cách, màn ảnh chụp từ rất xa, chỉ chụp một nửa khuôn mặt, hơn nữa rất mơ hồ. Đừng người ngoài, e rằng ngay cả chính Đỗ Húc Lãng cũng chưa chắc đã nhận ra đó là ai. Cho nên sau khi phát hành, bức ảnh này vẫn chưa bị tập đoàn tài phiệt nhà họ Đỗ tiêu hủy.“Có ai có thể ngờ Đỗ Húc Lãng(杜旭朗)này chính là Đỗ Húc Lãng(杜煦朗)ở Nhật kia chứ? Chỉ khác có một chữ, mà chân tướng gần với sự thật nhất lại chẳng có ai nghi ngờ. Ông chủ Đỗ, mấy năm nay đã chơi đủ chưa?” – Chu Doãn Thịnh bỏ bức ảnh xuống, hơi nhướng mày.Đỗ Húc Lãng cố gắng giãy chết – “Ảnh chụp mơ hồ như , sao cậu có thể khẳng định người nọ là tôi?”“Quên cho , công ty chúng tôi vừa mới phát minh ra một phần mềm nhận diện. Đừng là nửa khuôn mặt, dù chỉ chụp cái gáy, căn cứ vào các nhân tố như khung xương, chiều cao, tạng người, dáng đi vân vân là có thể phân tích ra thân phận thật của người này. Hiện nay bộ quốc phòng Mỹ đang chuẩn bị lấy giá cao mua phần mềm này để truy lùng phần tử khủng bố. Có muốn tôi biểu diễn cho ngay bây giờ không?” – Chu Doãn Thịnh cầm máy quét, chuẩn bị quét bức ảnh lên máy tính so sánh với người thật.Hắn biết, quan hệ giữa mình với Vũ Trụ Noah tuyệt đối không thể lừa Đỗ Húc Lãng tai mắt thông thiên, cho nên không hề che giấu trước mặt hắn.“Không cần, tôi chính là Đỗ Húc Lãng.” – Đỗ Húc Lãng bất đắc dĩ rộ lên, hỏi – “Biết từ khi nào?” – Đã phát hiện ra thân phận thật của mình mà còn có thể chuyện thoải mái tự nhiên với mình như , không hiểu sao, hắn cảm thấy tâm rất sung sướиɠ.“Gần hai năm. Anh thích chơi thì tôi chơi với , vừa lòng không?” – Chu Doãn Thịnh thò tay muốn tắt video.“Đừng tắt, tôi còn có chuyện muốn với cậu.” – Đỗ Húc Lãng vô thức nghiêng người, chằm chằm màn hình nghiêm túc mở miệng – “Không phải tôi theo dõi cậu, cũng không nghi ngờ cậu, mà là đang bảo vệ cậu. Cậu có biết trong mấy năm nay tôi đã giúp cậu ngăn cản bao nhiêu phiền toái không? Hai ngày trước vệ sĩ đi theo cậu bắt một tên côn đồ chuẩn bị cướp đầu của cậu, trên người gã mang súng, đạn đã lên nòng. Cậu có biết như thế có nghĩa là gì không?”
. . . . . .
Bạn thấy sao?