Cao Thủ “Đổi Đen [...] – Chương 20

 

“Có phiền.” – Chu Doãn Thịnh bước đến, rút điếu thuốc trong miệng hắn ra, ném vào cốc sữa nóng hôi hổi. Âm thanh lách tách giống như đang nhạo người nào đó.Đỗ Húc Lãng ngẩn người, bắt đầu từ khi lãnh đạo tập đoàn tài phiệt của gia tộc họ Đỗ, không còn ai dám như với hắn nữa. Hắn đột nhiên cảm thấy rất thú vị, bóp trán rộ lên. Chu Doãn Thịnh lười để ý đến hắn, lập tức ngồi vào bàn học chơi máy tính, không thèm ngẩng đầu lên, – “Chu Văn Cảnh bị đuổi học không phải do tôi xui khiến.”“Tôi biết không phải cậu , tôi đến cũng không phải để chất vấn cậu.” – Đỗ Húc Lãng ngừng , dịu giọng giải thích. Hắn chỉ là muốn vài câu với thiếu niên mà thôi. Từ ngày thiếu niên để lộ sự yếu ớt của mình trong ngõ nhỏ kia, hắn bắt đầu có một chút cảm với thiếu niên, dường như là thương , luôn không tự chủ ý nhiều hơn vài phần.Chu Doãn Thịnh ngạc nhiên liếc mắt hắn một cái, lặng yên một lát rồi mới – “Vậy chắc chắn biết người đứng đằng sau chuyện này là ai rồi. Tiện thể cho , tôi cũng định xuất ngoại, ngày kia sẽ đi.”“Đi đâu?” – Người đàn ông đang ngồi trong tư thế biếng nhác vô thức thẳng lưng dậy.“Cũng đi Mỹ giống Chu Văn Cảnh. Nhưng tôi học Hotchkiss School.” – Chu Doãn Thịnh nhún mũi chân, xoay ghế dựa lại đối diện với người đàn ông, một cách sâu xa – “Anh biết đấy, hình an ninh của Mỹ rất kém, thuốc phiện tràn lan, nên theo dõi Chu Văn Cảnh cẩn thận, miễn cho nó bị người nào đó dẫn đi lầm đường để rồi lạc lối.”Trái tim Đỗ Húc Lãng hơi run rẩy, lại không thể hiện ra ngoài mặt một chút nào, hỏi – “Ra nước ngoài, Cảnh thiếu gia chỉ có thể tự lo cho mình, liên quan gì đến tôi? Tại sao tôi phải theo dõi cậu ấy?”Chu Doãn Thịnh không đáp, tiện tay nhất nút enter. Trên màn hình máy tính chậm rãi hiện lên một bức ảnh đen trắng, một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi ngồi trên cỏ, trong lòng ôm một bé trai bốn năm tuổi. Hai người đều híp mắt, tươi rực rỡ, dưới ánh mặt trời loang lổ. Thiếu nữ kia đương nhiên chính là người mẹ đã chết của Chu Văn Cảnh, gương mặt đáng của bé trai có thể nhận ra một chút tướng mạo của Đỗ Húc Lãng.Bức ảnh này trong giây lát khơi dậy ký ức đã sớm phủ bụi của Đỗ Húc Lãng, đó là niềm hạnh phúc và ấm áp duy nhất hắn nhận trong cuộc đời này. Nhưng cố nhân đã chết, tất cả đều vì đó mà kết thúc.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...