Cảnh Sát Trẻ Và [...] – Chương 4

16

Khi nhận cuộc gọi từ số lạ, tôi suýt nữa đánh rơi điện thoại.

“Alô, xin chào.”

Tôi cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể. Nhưng Lục Khê lại không chơi theo quy tắc.

Cô ấy :

“Em trai đang ở chỗ tôi.”

Tôi cố nhịn để không , từ xa thấy nàng giậm chân đầy bực dọc.

… Có chút đáng .

Sau khi cúp máy, tôi thấy Lục Khê tháo chiếc khăn quàng trên cổ mình xuống rồi cẩn thận quàng lên cổ Tiểu Tây.

Cảnh đó khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên tôi gặp ấy. Cô ấy cũng từng tặng tôi một chiếc khăn quàng.

Thấy thời gian cũng đã gần đủ, tôi mới bước về phía ấy.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ.

Tôi đã kết WeChat với ấy.

Ban đầu tôi định mời ấy đi ăn, cơ quan đột ngột gọi báo có việc khẩn.

Trước khi đi, tôi không kìm mà ngoảnh lại. Cô ấy mỉm , vẫy tay chào tôi.

Tôi vừa vui vừa có chút hụt hẫng.

Hụt hẫng vì ấy không nhận ra tôi. Nhưng vui vì tối nay tôi và ấy đã có cơ hội quen lại từ đầu.

17

Tôi thường nghĩ, nếu Lục Khê biết tôi là một người tính toán đến thế này, liệu ấy có ghét tôi không?

Dù sao, việc xin nhiệm vụ bán bánh kếp ở cổng khu nhà ấy cũng là do tôi cố giành lấy.

Vì căng thẳng quá, tôi đã cho ấy một chiếc bánh kếp dở tệ.

Thực ra, tôi nấu ăn khá ổn.

Sau đó, ấy gọi điện cho tôi, có người bị giam giữ trái phép và đang cầu cứu ấy.

Ở cơ quan, tôi suýt đổ cốc nước.

Tôi sợ ấy bị đám người đó phát hiện, càng sợ chúng liều lĩnh gì tổn đến ấy.

May mắn thay, Lục Khê rất thông minh. Cô ấy trốn cho đến khi tôi vội vàng chạy tới.

Tôi định chuyện với ấy lâu hơn một chút, mấy bác trong khu nhiệt quá mức.

Tôi muốn mời Lục Khê đi công viên chơi, nơi ấy luôn muốn đến. Nhưng tôi lại không nghĩ ra lý do chính đáng.

Đúng lúc đó, Tiểu Tây cầm cuốn sách chạy tới:

“Anh ơi, đọc truyện cho em nghe không?”

Nhìn thằng bé, tôi lập tức nảy ra ý.

Cô giúp việc đang chuẩn bị bữa tối, tôi :

“Cô ơi, chẳng phải ngày mai cháu kết hôn sao?”

Cô ấy ngạc nhiên:

“Đúng rồi, tôi đã bảo không đi nữa.”

Tôi bảo:

“Làm sao có chuyện cháu kết hôn mà không đi chứ! Mai cứ nghỉ, chi phí đi lại cháu thanh toán!”

Về phòng, tôi lấy điện thoại ra nhắn cho Lục Khê.

“Mai em rảnh không?”

Nhờ Tiểu Tây, tôi có thể công khai gọi Lục Khê là mình.

Dù chỉ là giả, tôi vẫn thấy vui.

Lục Khê kể cho tôi nghe câu chuyện thời cấp ba khi ấy cứu một cậu thiếu niên sa ngã.

Tôi không gì, chỉ lặng lẽ ấy.

Cô ấy , ấy nghĩ cậu thiếu niên đó giờ đang sống rất tốt. Cô ấy quả thật có trực giác rất chuẩn.

Bởi vì…

Bây giờ tôi có một cậu em trai đáng , và cũng tìm mà tôi đã thích suốt bao năm.

Hiện tại, tôi thực sự đang sống rất tốt.

Trước khi tạm biệt, tôi trả lại ấy chiếc khăn quàng mà ấy từng tặng tôi.

Lý do chỉ đơn giản là…

Tôi muốn can đảm một lần trước mặt ấy.

Tôi đã sẵn sàng để tỏ với ấy rồi.

18

Góc của Lục Khê—

Tôi chiếc khăn cũ trên giường, ngẩn ngơ.

Nghĩ rất nhiều, lại chẳng nghĩ thông điều gì.

Sao lại có chuyện drama thế này chứ?

Lương Hành Châu chính là cậu thiếu niên sa ngã mà tôi từng cứu ư?

Thế giới này đúng là quá kỳ diệu.

Tôi nằm ngửa ra giường, chằm chằm lên trần nhà, đầu óc rối tung. Cuối cùng, chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất:

Lương Hành Châu hóa ra nhỏ tuổi hơn tôi?

Vậy mà tôi lại có ý nghĩ không đứng đắn với cậu ấy!

Lục Khê, mày thật sự giỏi đấy!

Tôi chẳng hiểu nổi Lương Hành Châu có ý gì nữa.

Cậu ấy nhận ra tôi ngay từ đầu rồi sao? Cố không để chọc tức tôi?

Trời ạ, càng nghĩ càng tức.

Tôi kéo chăn trùm kín đầu, nhắm mắt ngủ.

Và rồi, tôi đã bỏ lỡ… mười cuộc gọi của Lương Hành Châu.

Hôm sau, tôi rất thành công trong việc bị vẹo cổ.

Nhìn vào danh sách cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tôi do dự hồi lâu quyết định tạm thời phớt lờ.

Ừ, đúng rồi, tôi vẫn còn giận mà.

Trong buổi sáng việc, tôi cứ phải nghiêng đầu sang một bên. Đồng nghiệp không chịu nổi, hỏi:

“Tiểu Lục, cổ em bị sao thế?”

Tôi khổ:

“Bị vẹo cổ ạ.”

Chị ấy tôi với ánh mắt thương :

“Tầng dưới vừa mở một tiệm massage, em thử đến đó xem sao.”

Tôi cầm tờ rơi chị đưa, đọc qua. Họ quảng cáo dịch vụ đủ kiểu nghe hấp dẫn.

Thế là tôi… hơi bị lung lay.

Giờ nghỉ trưa, tôi tìm đến tiệm massage theo địa chỉ trên tờ rơi. Nhân viên lễ tân rất nhiệt , kéo tay tôi gọi một tiếng “chị thân ”.

Tôi không cưỡng lại , thế là luôn một cái thẻ thành viên.

Nằm lên giường massage, chị nhân viên bắt đầu vừa vừa thao thao bất tuyệt:

“Chị , để tôi giác hơi rồi đốt ngải cứu cho chị nhé. Cổ chị đảm bảo sẽ ổn ngay!”

Tôi mơ màng buồn ngủ:

“Ừ… …”

Nhưng nhạc bên cạnh hơi chói tai.

Tôi :

“Chị ơi, có thể đổi bài khác không?”

Chị ấy ngơ ngác:

“Em không thích nhạc của Châu Kiệt Luân à?”

Tôi lắc đầu:

“Không phải, chỉ cần đổi bài nào không có tiếng điện tử là .”

19

Tôi nhắm mắt ngủ một giấc, tỉnh dậy thì chị ấy cũng xong.

Phải , cổ tôi thực sự dễ chịu hơn hẳn.

Khi ra quầy thanh toán, lễ tân mỉm :

“Chị ơi, lần này tổng chi phí là 30 vạn, chị muốn thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?”

Tôi: “?”

Mấy người có thể trực tiếp cướp tiền luôn cũng , tại sao phải giác hơi cho tôi gì?

Tôi vừa buồn vừa bực:

“Em ơi, hóa ra tiệm mấy người là tiệm lừa đảo à?”

Lễ tân đổi sắc mặt ngay:

“Chị ơi, dịch vụ chị đã dùng xong, giờ không thể không trả tiền đâu!”

Hả, ta còn giả bộ đáng thương? Cô ta nghĩ tôi trông giống kiểu người dễ bị bắt nạt lắm à?

Tôi đặt túi xách xuống, ta từ trên cao:

“Bạn trai tôi là cảnh sát, muốn lừa tiền tôi đấy à?”

Cô ta bĩu môi:

“Bạn trai tôi còn là trưởng phòng cơ. Hù dọa ai mà chẳng !”

Haizz, mấy bây giờ đúng là biết cách người ta tức chết mà.

Tôi đang định “lên lớp” thì phía sau tiệm massage bỗng nhiên ầm ĩ tiếng người hét, chạy toán loạn.

Lễ tân hoảng hốt, định với tay lấy điện thoại đã bị ai đó giật mất.

“Đứng yên! Ngồi xuống!”

Cô ta lập tức ngồi thụp xuống. Tôi cũng ngồi thụp xuống.

Đây là chuyện gì ? Tôi chỉ định đi giác hơi thôi mà.

20

Có vài người ăn mặc xộc xệch bị cảnh sát áp giải ra từ bên trong.

Đúng là số tôi đen đủi. Cả những chuyện như thế này cũng để tôi gặp phải.

Khi một cảnh sát đi qua, tôi vội :

“Anh cảnh sát, tôi chỉ đến đây giác hơi thôi, không gì cả. Tôi có thể đi trước không?”

Anh ta tôi, đôi mắt bỗng sáng lên.

Ánh mắt đó… là có ý gì?

Tôi thấy ta kéo đồng nghiệp sang một bên, thì thầm điều gì đó mà tôi không nghe . Thỉnh thoảng họ lại liếc tôi.

Tôi cảm giác mình giống như con khỉ trong sở thú .

“Chính là ấy nhỉ?”

“… Nhìn có vẻ đúng.”

Một trong hai người cảnh sát quay sang với tôi:

“Chị đợi chút nhé.”

Người còn lại thì đi vào trong, đứng ở cuối hành lang rồi hét lên:

“Tiểu Lương, ra đây, cậu ở đây này.”

21

Tôi cảm giác bản thân đã mất hết mặt mũi rồi.

Giác hơi mà giác vào tận đồn cảnh sát, ngoài tôi ra chắc chẳng ai xui như .

Cuối cùng, tôi và Lương Hành Châu cùng rời khỏi đồn cảnh sát.

Tôi che mặt, chỉ muốn bỏ chạy, lại bị túm cổ áo kéo lại.

“Nhìn đường đi.”

Anh ngồi xuống chiếc ghế dài bên đường cùng tôi. Ban đầu, cả hai không ai gì. Cuối cùng, Lương Hành Châu mở lời trước:

“Em không có gì muốn hỏi sao?”

Đã hỏi thế, tôi cũng trả lời thẳng thắn.

Tôi: “Có.”

“Cậu thiếu niên sa ngã ngày xưa lớn rồi nhỉ? Nếu không phiền, có thể kể cho em nghe không?”

Lương Hành Châu ngẩng đầu trời, chân mày khẽ nhíu.

“Để nghĩ xem. Năm đó là 2012, cũng là năm khó khăn nhất trong đời .”

“Kỳ thi cấp 3 thất bại, gia đình sản, bố bị dồn đến mức nhảy lầu.”

“Mẹ mắc trầm cảm, suốt ngày nghĩ cách tự sát.”

Anh quay đầu tôi.

“Tối hôm đó, mẹ cố tự sát, đã cứu bà. Khi bà đang cấp cứu ở bệnh viện, đến cây cầu đó và gặp em.”

Tôi kinh ngạc .

Tôi chưa từng biết rằng quá khứ của lại tăm tối đến .

Lương Hành Châu thở dài:

“Chính em đã mắng tỉnh .”

Tôi càng thêm ngạc nhiên.

Bởi vì ngày đó, tôi toàn mắng bằng những từ ngữ… không mấy đẹp đẽ cho lắm. Chẳng lẽ… là vì cách tôi mắng giống mẹ ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...