Tiếc rằng ông vừa dứt lời, một gia đinh đã vội vã chạy tới bẩm báo:
“Đại nhân! Đại nhân! Kinh Triệu Doãn đại nhân Lưu An dẫn quan sai đến phủ, là muốn tra vụ mất tích của nhị tiểu thư!”
Vừa nghe thế, sắc mặt phụ thân vốn đã âm trầm, nay lại càng đen kịt như đáy nồi.
Ông đâu phải người ngu, lập tức quay sang chất vấn ta, lạnh lùng:
“Làm sao Kinh Triệu Doãn lại biết chuyện?”
Ta bình thản phụ thân, giọng còn lạnh hơn cả ông:
“Nữ nhi thế, không chỉ vì muốn tìm nhị muội, mà còn để giữ thể diện hoàng gia.”
“Ngươi—! Ngươi ăn hồ đồ! Chuyện này liên can gì tới hoàng gia?”
“Liên quan rất lớn.”
Ta không chút sợ hãi đối diện với ánh mắt tức giận của phụ thân, gằn từng tiếng:
“Ngày mai nữ nhi nhập cung tuyển tú, dù có trúng hay không đều phải do Hoàng thượng đích thân định đoạt. Giờ lại có kẻ mưu toan nữ nhi ngay lúc này, không phải đang thách thức hoàng quyền thì là gì?”
“Ngươi… ngươi ngụy biện!”
Phụ thân tức đến nghẹn lời, không phản bác gì.
Ta cũng chẳng buồn tranh luận, xoay người hướng về phía Kinh Triệu Doãn Lưu đại nhân vừa bước vào, cung kính hành lễ:
“Lưu đại nhân, nhị muội bị người bắt khỏi viện của tiểu nữ, phiền đại nhân cùng vào tra xét, biết đâu tìm chút manh mối.”
Lưu đại nhân nghe liền đáp lễ:
“Đại tiểu thư khách khí rồi, chuyện liên quan đến tính mạng thiên kim Thượng thư phủ, hạ quan tất nhiên dốc toàn lực điều tra.”
Những lời ta vừa với phụ thân, ông ta đều nghe rõ mồn một, nào có lý do không tận tâm?
Huống chi ta là tú nữ danh tiếng đầy kinh thành, nếu không có sự cố, tuyển vào cung gần như là chuyện chắc chắn.
Mà chuyện xảy ra đêm nay, rõ ràng đã bị ta hóa nguy thành an.
Giờ ta chỉ cần từng bước ép kẻ chủ mưu ra ánh sáng.
Lưu đại nhân chẳng cần ta nhắc, cũng biết đây là cơ hội lập công, hiển nhiên sẽ không nương tay.
4
Chuyện đã kinh tới nha môn, muốn bịt miệng thiên hạ đã là chuyện không thể.
Phụ thân chỉ đành cắn răng gượng, theo cả đoàn người đến khuê viện của ta.
Đám nha hoàn và mụ vú uống mê dược vẫn còn ngủ mê man, cả viện yên ắng không tiếng , như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Song mọi nghi ngờ liền sáng tỏ khi cửa nội thất đẩy ra.
Ánh đèn vừa thắp bừng sáng, chiếu rọi khắp phòng, bàn trà vẫn còn chén canh ngọt chưa nguội hẳn, mặt đất vương vết chân mờ nhạt.
Khi rèm giường vén lên, một mùi hương ám muội liền ập tới, khiến người ta vừa ngửi đã biết chuyện gì vừa xảy ra.
Lưu đại nhân hơi đỏ mặt, rất nhanh liền nghiêm túc lại, ho nhẹ rồi lệnh quan sai lục soát kỹ càng.
Chẳng bao lâu, một người liền nhặt mảnh ngọc bội vỡ dưới giường, dâng lên cho Lưu đại nhân.
Đó là một miếng ngọc thượng hạng, tinh xảo sáng ngời, không phải vật thường nhân có thể dùng.
Tuy không thể tra lai lịch cụ thể, có thể khẳng định kẻ án là kẻ có thân phận, tuyệt không phải bọn côn đồ đầu đường xó chợ.
Lưu đại nhân vuốt ve miếng ngọc, trầm ngâm không .
Ánh mắt vô lướt qua ta, thấy ta chằm chằm vào ngọc bội, sắc mặt hoảng loạn, môi mấp máy muốn lại thôi.
Phản ứng rõ ràng như thế, kẻ nào mù mới không ra manh mối.
Lưu đại nhân lập tức hỏi:
“Đại tiểu thư nhận ra miếng ngọc này chăng?”
“Không… Không dám chắc.”
Ta khẽ cắn môi, ấp úng:
“Chỉ là nhớ mang máng, lần trước Thế tử Tiêu Ninh An đến phủ chúc tết, trên đai lưng hình như cũng có một miếng ngọc tương tự…”
“Ồ?”
Lưu đại nhân không tỏ vẻ bất ngờ, chỉ hỏi tiếp:
“Đại tiểu thư và Tiêu thế tử có thường qua lại?”
Ta khẽ lắc đầu: “Nữ nhi khuê các, sao dám tự tiện gặp nam nhân bên ngoài? Cũng chỉ vài lần gặp gỡ trong dịp lễ thôi.”
Thấy ta không cố đổ tội cho Tiêu Ninh An, Lưu đại nhân cũng không ép, chỉ nghiêm túc hỏi lại diễn biến sự việc.
Ta kể lại từ đầu đến cuối: nhị muội đưa canh tới, ta định đem điểm tâm và canh ngọt lên dâng phụ thân, lúc quay về thì thấy có bóng đen vượt tường, liền chạy vào tìm người thì phát hiện phòng bị xáo trộn, nhị muội biến mất…
Ta với vẻ kinh hoảng, run rẩy như người vừa trải qua đại nạn.
Lưu đại nhân lập tức nắm lấy trọng điểm:
“Sao tĩnh lớn mà không một ai trong viện phát hiện?”
Ta giả bộ như chợt nhớ ra:
“Phải rồi… họ… họ…”
Không biết nên thế nào, chỉ có thể ngơ ngác ông.
Nghi điểm quá rõ ràng, không tra là chuyện lạ.
Lưu đại nhân lập tức cho mời quan y đến kiểm nghiệm thức ăn.
Chẳng mấy chốc, kết quả đưa ra:
“Trong canh có lượng mê dược rất mạnh, uống vài ngụm là ngủ mê tới sáng, sấm sét cũng không đánh thức nổi. Nếu nha hoàn và mụ vú cũng uống, thì chuyện không hay xảy ra là điều đương nhiên.”
Nghe thế, ta liền run bần bật:
“Chén canh này… là nhị muội đặc biệt đưa cho ta… sao lại có thuốc mê chứ…”
5
Lưu đại nhân lăn lộn chốn nha môn bao năm, há lại là người đơn giản.
Thủ đoạn hạ dược trong nội trạch, nếu không bị che đậy như kiếp trước, thì chỉ cần tra là ra.
“May mà đại tiểu thư không uống, nếu không, người bị đêm nay chính là ngài rồi.”
“Ý Lưu đại nhân là…”
Ta tất nhiên hiểu rõ, chỉ là còn muốn diễn trọn vai, bèn giật mình :
“Nếu đã có nghi phạm, lại xảy ra ngay trong kinh thành, kẻ đó chạy đâu cho thoát? Chỉ cần sai người giám sát, hắn không thể giấu nhị muội cả đời !”
“Không thể !”
Phụ thân hai mắt đỏ rực, hiển nhiên là đang cố nén lửa giận, vẫn không giấu nổi sự căng thẳng:
“Phủ công tước là nơi nào, sao có thể vì một miếng ngọc mà tùy tiện hoài nghi, há chẳng phải kết thù?”
“Phụ thân sai rồi.”
Ta khí thế không hề nhường bước, từng lời như chuông đồng:
“Kẻ muốn kết thù không phải chúng ta, mà là kẻ đã lên kế hoạch bắt cóc kia!”
“Nếu không phải nữ nhi may mắn né , giờ này ta đã bị hủy danh tiết, chẳng còn tư cách tuyển tú. Một kẻ dám ngang nhiên đối đầu hoàng quyền, bất kể thân phận ra sao, đều phải trả giá!”
Tuy không đích danh chỉ trích Tiêu Ninh An, thái độ ta dứt khoát, đã đủ rõ ràng.
Giờ nếu Lưu đại nhân lập tức bố trí người giám sát phủ công tước, thì chỉ cần chờ thời cơ ra tay là có thể người tang vật đủ cả.
Phụ thân không phải kẻ ngu.
Nếu lúc này còn không đoán ra là Vương Hinh Nhi và Tiêu Ninh An cấu kết hãm ta, ngược lại bị ta gài bẫy, thì đúng là u mê đến cực độ.
Ông trầm mặc hồi lâu, cuối cùng như chấp nhận phần nào, chậm rãi :
“Ngày mai con phải nhập cung, nên nghỉ ngơi sớm. Việc này giao cho phụ thân xử lý, phụ thân sẽ cho con một công đạo.”
Thấy ánh mắt phụ thân ẩn ẩn đe dọa, ta bỗng chốc tỉnh ngộ.
Kiếp trước, với tâm cơ như , há lại không đoán ra chân tướng?
Nhưng ông không hề muốn tra rõ, càng không định thay ta đòi lại công bằng.
Trái lại, ông còn đồng lõa che giấu, mặc cho Tiêu Ninh An và Vương Hinh Nhi đạt toan tính.
Chỉ bởi… ông cần một nữ nhi vào cung sủng phi để vinh hiển tổ tông.
Còn là ai, thì chẳng quan trọng.
Ta đã bị hủy, dẫu là vì sao, bị ai , cũng không còn giá trị lợi dụng.
Ngược lại, nếu nghe theo Vương Hinh Nhi và Tiêu Ninh An, thì ít nhất còn có cơ hội gắn kết thế lực, lợi ích chồng chất.
Huyết thống thân, chẳng qua cũng chỉ đến thế.
“Phụ thân yên tâm, nữ nhi hiểu rõ nặng nhẹ.”
Có Lưu đại nhân bên cạnh, ta càng thêm vững dạ, trầm giọng :
“Phải bắt nhị muội và tên kia, nếu không, ngày mai vào cung, nữ nhi sẽ đem tất cả trình tấu trước long nhan, xin Thánh thượng định đoạt!”
Chuyện này, đã muốn thì phải lớn.
Bắt cóc tiểu thư Thượng thư phủ, còn có thể dàn xếp.
Nhưng đụng tới thiên uy hoàng quyền, thì chẳng phải trò .
Tội danh khi quân, ta nhất định phải ép cho Tiêu Ninh An mang lấy!
Hắn thương Vương Hinh Nhi đến mấy, ta muốn xem thử, vì thứ ấy, hắn có thể liều tới đâu!
Kẻ lên cao, tất có kẻ phải xuống thấp.
Bọn họ không vui vẻ, ta mới thấy khoái trá.
“Được, ta đáp ứng con.”
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, khí thế phụ thân rõ ràng yếu đi vài phần.
Ông từng lăn lộn trong triều đình bao năm, hiện giờ nhượng bộ, chưa hẳn là vì sợ ta, mà là vì hiểu rõ — từ giờ trở đi, nữ nhi có thể đem lại vinh hiển cho ông, chỉ còn một mình ta.
Ông sẽ không đẩy ta sang phe đối lập.
Giống như kiếp trước, ông chưa từng vì ta mà chống lại Vương Hinh Nhi và Tiêu Ninh An.
6
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
“Mai giờ Thìn ta sẽ nhập cung, ta chỉ chờ đến giờ ấy.”
Ta hờ hững liếc phụ thân một cái, rồi quay sang Lưu đại nhân, khẽ khom người hành lễ:
“Mọi việc xin nhờ đại nhân điều tra rõ ràng, kẻ gian không thể để lọt lưới.”
Một kẻ, một mưu kế, từng khiến ta bại hoại danh tiết, phải nếm mùi tủi nhục giữa đường phố, thì nay cũng phải chịu đủ như thế!
Lưu đại nhân nghiêm nghị đáp:
“Xin tiểu thư yên tâm, hạ quan sẽ không phụ lòng ủy thác.”
Nội thất kia đã trở thành nơi ô uế, chẳng tiện ở lại.
Phụ thân đành tạm sắp xếp cho ta nghỉ lại khách viện.
Lúc này, tiểu nha đầu Linh Nhi – người cũng bị hạ dược – đã người dùng nước lạnh dội tỉnh.
Nghe chuyện đêm qua Linh Nhi rùng mình, sợ đến mức chẳng còn buồn ngáp ngủ, nghiến răng ken két:
“Nhị tiểu thư ngày thường mềm mỏng nhu thuận, ai ngờ lại độc tâm như ! May mà tiểu thư cơ trí, bằng không thì…”
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong sự ủng hộ từ các
Nàng không dám tiếp, sợ lời gở thành thật.
Ta lại khẽ .
Điều nàng không dám thành lời, lại chính là vận mệnh ta đã chịu trong kiếp trước.
Nay trời thương cho cơ hội đổi mạng, lẽ nào ta không đòi nợ máu từng giọt từng phân?
Bạn thấy sao?