Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
“Nàng lại đề cử ngươi phó viện trưởng. Tạ tư tịch có nguyện ý không?”
Một tin trời khác rơi xuống.
Ta mơ hồ khom mình đáp vâng, mơ hồ bước ra khỏi Phượng Huyền cung.
Chuyện như mộng không dám nghĩ tới.
Thế mà lại trở thành hiện thực!
Rất nhanh sau đó, thư viện dành cho nữ tử đầu tiên được thành lập.
Hoàng hậu tự tay đề danh: “Tuyền Cơ Thư Viện.”
Khác với các thư viện chỉ trọng khoa cử, Tuyền Cơ Thư Viện trọng thực dụng trọng trăm nghề.
Không chỉ dạy chữ dạy sách, mà còn dạy nữ tử tự lập, mưu sinh, nuôi sống chính mình.
Mà ta là phó sơn trưởng do Hoàng hậu đích thân chỉ định.
Từ đây, không ai còn dám nhắc tới chuyện ta từng hòa ly, không ai dám vấy bẩn thanh danh của ta.
Bởi ngay cả con cháu hoàng thất, gặp ta cũng phải cung kính gọi một tiếng: “Tạ tiên sinh.”
Lần đầu tiên phụ thân nghe thấy danh xưng ấy, sửng sốt hồi lâu.
Ta biết ông đã nhớ lại năm xưa, lúc Thánh thượng còn là thiếu niên, từng bái ông thầy, cũng gọi một tiếng “tiên sinh”.
Một tiếng gọi ấy, là viên mãn trọn đời của ông.
Có lẽ phụ thân cũng chưa từng nghĩ đến.
Người kế thừa ý chí dạy học, người nối nghiệp văn chương và lễ nghĩa của ông, lại là đứa nữ nhi năm xưa nghịch ngợm bất tuân Tạ Thiện Chi.
Nhiều năm sau Ương Ương đã trưởng thành, trở thành khuê tú rạng rỡ bậc nhất kinh thành.
Còn Lý Vũ lại trở thành vị Thủ phụ trẻ tuổi nhất đương triều.
Trước lễ cập kê của Ương Ương, Lý Vũ đích thân đến Cửu Uyển biệt viện, cùng ta bàn việc nghi lễ.
Ta cung kính mà xa cách, dâng chàng một chén Long Tỉnh tước minh, đối đãi như bằng hữu cũ, hàn huyên đôi câu.
Lý Vũ tuổi chưa đến tứ tuần, đã thân khoác tử bào, địa vị cao trọng.
Giờ đây hắn chẳng còn vẻ gấp gáp khắc khổ khi còn niên thiếu, cũng không còn cái kiêu ngạo hăng hái khi đỗ Thám hoa năm nào.
Thủ phụ trẻ tuổi được quyền thế mài giũa, khí độ sắc bén như bảo kiếm, mà phong thái lại ung dung đĩnh đạc.
Nói xong chính sự, chàng cáo từ rời đi.
Khi đi ngang qua sân, thấy cành hồng thị trĩu quả như đèn lồng đỏ, Lỹ Vũ bỗng dừng bước.
Chàng quay đầu lại, nhẹ giọng:
“Thiện Chi, nhiều năm qua ta vẫn tự hỏi, vì sao không thể giữ nàng lại? Đến tận hôm nay mới hiểu, nàng vốn là chim nhạn giữa tầng mây, mà ta lại cố nuôi trong lồng tước.”
Ta đáp:
“Lý đại nhân, chuyện đã qua, xin để gió cuốn trôi đi đừng nhắc lại nữa.”
Ta sớm đã buông bỏ. Chỉ có hắn là kẻ sống trong hào quang mà vẫn trói mình nơi quá khứ, chẳng thể bước ra.
Lỹ Vũ có phần chật vật, quay người rời đi.
Ta đứng dưới mái hiên, nhìn hắn đi khuất trong sân.
Tử bào tung bay theo gió, từng bước, như nghiền nát ánh sáng xưa cũ.
Cây hồng trĩu quả, cành cong thấp xuống.
Hắn có tạo hóa của hắn, ta có phong hoa của ta.
Lễ cập kê của Ương Ương, long trọng nghiêm trang, là lần đầu tiên ta đặt chân trở lại phủ Ninh Viễn hầu kể từ ngày hòa ly.
Ngắm nhìn tòa phủ từng là nhà giam giam giữ ta năm xưa, rồi nhớ về cảnh sách hương bay tại Tuyền Cơ thư viện, chỉ cảm thấy như đã cách một đời người.
Hầu phu nhân trông thấy ta, lộ vẻ ngượng ngùng.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-9.html.]
Nay bà là mẫu thân Thủ phụ, là chính thất mang phong hào cáo mệnh.
Nhưng ai cũng hiểu rõ.
Thánh thượng thân thể yếu nhược, quốc sự đều do Hoàng hậu xử lý.
Mà Lý Vũ lại chẳng thức thời, còn muốn cùng Hoàng hậu phân cao thấp nơi triều đình.
Hầu phu nhân cười giả lả:
“Dù sao cũng từng là phu thê một ngày, mong người giúp Dữ nhi nói đỡ mấy lời trước mặt Hoàng hậu nương nương. Dữ nhi ổn, thì Ương Ương mới ổn, mà Ương Ương ổn, ngươi thân là mẫu thân, chẳng phải cũng được thơm lây đó sao?”
Quả là mẫu thân Thủ phụ.
Lời mềm cũng cứng, vẫn còn muốn dùng Ương Ương để ép ta.
Ta bình thản nói:
“Phu nhân quá coi trọng ta rồi. Ta chẳng qua là một phó viện trưởng nhỏ bé, nào dám can thiệp tới ý chỉ của Hoàng hậu?”
Nữ nhi của ta, chẳng cần dựa vào phụ thân.
Nếu chẳng vì Ương Ương hiếu thuận, sợ người ngoài đàm tiếu về nhà họ Lý, thì theo ý ta, lễ cập kê này vốn không cần cử hành tại phủ Ninh Viễn hầu này.
Giờ lành đã điểm, công chúa Du Ninh chuẩn bị đích thân cài trâm cho Ương Ương, bỗng bên ngoài vang lên tiếng xôn xao.
“Hoàng hậu nương nương ban chỉ!”
Tiếng tiểu hoạn quan rền vang, xuyên qua hoa thính, vọng tới chính đường.
Mọi người vội vã ra nghênh chỉ.
Thì ra ở hai năm trước, Ương Ương theo Trưởng công chúa du ngoạn khắp Nam Bắc, vẽ ra một bức giang sơn dư đồ.
Hoàng hậu đặc biệt thưởng cho nàng cặp trâm ngọc mà chính tay mình từng dùng khi cập kê, để biểu dương.
Tiểu hoạn quan khi lui về còn đặc biệt chắp tay:
“Chúc mừng Tạ tiên sinh, dạy con thật là có phương pháp!”
Tổ phụ tổ mẫu của Ương Ương, phụ thân, kế mẫu đều ở trước điện, mà lời chúc kia lại chỉ dành riêng cho ta rõ ràng là có ý chỉ của Hoàng hậu nương nương.
Ta khiêm tốn cảm tạ vài câu, sau đó liền thay cặp trâm vốn chuẩn bị bằng cặp do nương nương ban.
Mặt hầu phu nhân trắng bệch đi một phần.
Bà muốn lấy tiền đồ của Ương Ương để ép ta.
Nhưng nhu nữ nhà ta, sớm đã được Hoàng hậu nhìn trúng.
Ta đã từng nói: Nữ nhi của ta, không cần dựa vào phụ thân.
Cũng không cần nhờ đến mẫu thân.
Nó tự có phong hoa, tự có ánh sáng.
Khi rời phủ, Lý Vũ gọi ta lại.
Hắn khẽ nói:
“Những năm qua, nàng thật vất vả. Ương Ương xuất sắc như vậy, đều là nhờ nàng dạy dỗ. Năm xưa là ta lòng dạ hẹp hòi.”
Ta lên xe rời đi, ngoài cửa sổ là cảnh phồn hoa của kinh thành, người đi xe ngựa nối liền không dứt.
Ngày ấy, ta mang theo Ương Ương rời khỏi phủ Ninh Viễn hầu, chỉ có một lòng can đảm, thật ra vô cùng lo lắng.
Ta sợ mình không thể cho con hạnh phúc.
Sợ khi lớn lên, con trách ta.
Sợ mình quá cực đoan, áp đặt ý chí bản thân lên con trẻ.
Nhưng may mắn thay nó đã trưởng thành, không hề kém bất cứ nam nhi nào!
Mà ta không chỉ sống đúng với bản thân, mà còn một người mẫu thân chẳng thua kém bất kỳ ai!
_Hết_
Bạn thấy sao?