Cành Hồng Trĩu Quả – Chương 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay, giữa nơi đông người, ta xé toang lớp mặt nạ ngụy quân tử kia.

Không chỉ là đáp trả Tô Đạm Nguyệt, còn là… đoạn tuyệt tâm niệm cuối cùng của Lý Vũ!

Giữa biển người, ánh mắt chúng ta chạm nhau.

Lý Vũ hiểu ý ta, đôi mắt ngập tràn khẩn cầu.

Cuối cùng, hắn cúi đầu nhận thua, quay sang Tô Đạm Nguyệt:

“Ta không tuân theo mẫu thân cưới nàng kế thất, không liên can gì đến Tạ tư tịch.”

“Thực ra… ta đã có người trong lòng, chẳng bao lâu nữa sẽ mang sính lễ cầu hôn.”

Tô Đạm Nguyệt hoảng loạn lắc đầu:

“Không… không phải! Biểu ca, trong lòng huynh luôn chỉ có Tạ Thiện Chi!”

“Vô lễ! Ta và Tạ tư tịch đã ly biệt hai ngả, ngươi không được bôi nhọ nàng!”

Tô Đạm Nguyệt nước mắt giàn giụa, quỳ gối tạ lỗi.

Lý Vũ lại vững như tảng đá, không chút d.a.o .

Nàng hối hận rồi… Rõ ràng biết chắc ta sẽ không quay đầu, vẫn muốn cá c.h.ế.t lưới rách một phen.

Thế mà hôm nay, Lỹ Vũ công khai tuyên bố muốn tục huyền… Từ đây, nàng đã hoàn toàn không còn cơ hội.

Không lâu sau, Lý Vũ tục huyền.

Người hắn cưới là công chúa Tần Ninh, sớm đã là góa phụ.

Ngày đại hôn của họ, ta dâng lễ vật hậu hĩnh.

Chỉ là… màn kịch hôm đó, rốt cuộc vẫn bị người ta đem ra bàn tán, lan truyền vào cung.

Lục Cục nhị thập tứ ty, nữ quan tranh đấu chẳng kém gì triều đình.

Chức Tư tịch ta đang giữ, không biết có bao nhiêu người đang dòm ngó.

Huống chi giờ Lý Vũ là phò mã, mặt mũi hắn tức là mặt mũi công chúa, là mặt mũi hoàng gia.

Hàn Thượng nghi là nữ quan chưởng sự của Thượng nghi cục, cũng là thượng cấp của ta.

Một ngày nọ, bà đột ngột phân phó:

“Ngươi giao lại công việc cho các ty viên dưới quyền đi.”

Tin ấy đến như sét đánh giữa trời quang.

Lúc hạ trực về phủ, lòng ta bàng hoàng, từng bước như dẫm lên mây.

Người đời với nữ tử quả thật nghiêm khắc.

Cùng một việc Lý Vũ thì chẳng hề gì, vẫn phong quang như xưa.

Mà ta đến cả một chức nữ quan nho nhỏ, cũng giữ không nổi.

Thật là… bất công đến cực điểm!

Trưởng công chúa Du Ninh hay tin, sai người đưa tới một phong thư.

Bên trên chỉ viết mười bốn chữ:

“Hải áp trúc chi đê phục cử, phong xuy sơn giác hối hoàn minh.”

(Biển ép cành trúc cúi, rồi lại ngẩng đầu; gió lùa góc núi tối, rồi lại rạng ánh sáng.)

Lòng ta chợt nóng lên, vì lời viên ấy, cũng vì bằng hữu giữa nàng và ta.

Hôm ấy, ta vừa giao xong công việc với các ty viên dưới quyền, đang chuẩn bị hồi phủ.

Tiểu hoạn quan từ Phượng Huyền cung đến truyền chỉ, thì ra là Hoàng hậu nương nương triệu kiến hỏi chuyện.

Hành lang lát đá xanh trong cung trải dài không dứt giữa hai dãy tường son.

Tâm trí ta, mỗi bước lại trĩu nặng thêm vài phần.

Phượng Huyền cung vẫn nguy nga trang nghiêm như xưa.

Thuở còn là Lý phu nhân, ta từng theo Lý Vũ đến đây bái kiến.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-8.html.]

Khi ấy, Hoàng hậu họ Thôi còn từng cười nói:

“Thánh thượng và Lý đại nhân từng là đồng môn, bản cung và phu nhân há chẳng phải tỷ muội đâu?”

Nay bước chân trở lại, không phải bởi công trạng chỉnh lý điển tịch, mà vì lời đồn về ta và Lý Vũ.

Thôi Hoàng hậu vẫn như xưa, đoan trang quý phái, mỉm cười mời ta an tọa.

Người lớn hơn ta vài tuổi, năm xưa cũng là tài nữ trứ danh kinh thành, được bao khuê tú ngưỡng mộ.

Mấy năm gần đây, Thánh thượng long thể bất an, Hoàng hậu không chỉ trưởng quản hậu cung, còn thay mặt xử lý việc triều chính.

Phong thái càng thêm phần nghiêm nghị.

“Nghe Hàn Thượng nghi nói, Tạ tư tịch chỉnh lý các loại cổ thư tản thất trong cung, nghiêm cẩn hữu pháp, đâu vào đấy. Quả là nữ nhi nhà họ Tạ, học nghiệp sâu dày.”

Ta cung kính đáp:

“Hàn đại nhân quá lời. Vi thần chẳng qua tận bổ chức trách.”

Hoàng hậu cười dịu:

“Tạ tư tịch chớ khiêm tốn. Bản cung từng đọc văn chương của ngươi, văn phong tú lệ, chữ chữ như châu ngọc.”

Ta có phần xấu hổ, trong lòng lại vui sướng như trẻ thơ được tiên sinh khen ngợi.

Hoàng hậu tiếp lời:

“Chỉ là đối với tiền đồ của ngươi, bản cung có đôi điều suy nghĩ. Hôm nay mời đến, cũng là để thương lượng.”

Tim ta chợt trầm xuống.

Đây chẳng phải là chiêu trò quen thuộc của triều chính sao?

Cho một trái táo ngọt, rồi giáng một cái tát đau?

Ta khẽ khom người:

“Nương nương có gì phân phó, vi thần xin tuân mệnh.”

Hoàng hậu bưng trà nhấp một ngụm, thong thả nói:

“Bản cung có ý định kiến lập một thư viện cho nữ nhi. Dạy chữ dạy lễ, bồi dưỡng hiền tài.”

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu.

Mắt đối mắt vốn là đại kỵ, lúc này, ta quên cả suy xét.

Trong lòng cuộn trào sóng lớn, lệ nóng trực trào khóe mi.

Phụ thân là đại thần đương triều, họ Tạ ta lại là thế gia trăm năm, tự nhiên xem trọng văn giáo hơn người.

Nhưng dù vậy, ta và Tạ Bồi Phong từ nhỏ nhận được sự bồi dưỡng lại khác biệt trời vực.

Ngay cả việc khai tâm học chữ, ta cũng phải khóc lóc cầu xin mới được chấp thuận.

Huống hồ là bách tính trong thiên hạ.

Số nữ tử biết chữ, chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Việc Hoàng hậu nương nương định là công tích truyền đời, sự nghiệp lưu danh thiên cổ!

Ta đứng dậy khấu đầu:

“Việc nương nương định , công tại muôn đời. Thần nguyện tận tâm tận lực, c.h.ế.t cũng không từ!”

Hoàng hậu cười khẽ:

“Chưa hỏi ta cần ngươi gì, đã vội đồng ý sao?”

Ta không chần chừ:

“Nguyện nền đá cho nghìn thu, dù nhỏ bé, cũng nguyện gánh núi Thái Sơn!”

Nếu được góp phần vào đại nghiệp ấy, dù chỉ là một nữ sư bình thường, thần cũng cam tâm nguyện.

Hoàng hậu vô cùng hài lòng:

“Đã lấy danh nghĩa hoàng gia để sáng lập, thì chức viện trưởng cũng phải là nữ quyến có uy tín trong tông thất đảm nhiệm.”

“Bản cung đã chọn Trưởng công chúa Du Ninh.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...