Cành Hồng Trĩu Quả – Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ nay về sau ta đã không còn mẫu thân nữa.

Nửa năm sau ngày mẫu thân qua đời, ta và Lý Vũ chính thức hòa ly.

Trước ngày ta chuyển đến biệt viện Cửu Uyển, Lý Vũ tự tay dẫn Ương Ương đến.

Hắn nói:

“Sau này, cứ để Ương Ương theo nàng. Có việc gì trong phủ, ta sẽ sai người tới đón. Nhớ con, ta cũng sẽ đến thăm.”

Hắn còn cười cợt nhẹ:

“Đến lúc ấy nàng chớ giả mượn thiên tử lệnh chư hầu, ngăn cản phụ nữ gặp nhau!”

Ta c.h.ế.t lặng, đứng bất .

Lý Vũ từng cứng rắn đến mức ta sắp buông bỏ, vậy mà lúc này lại chủ nhượng bộ.

“Vì sao? Sao tự dưng lại nghĩ thông suốt?”

Hắn kéo môi cười, nụ cười mang theo vị đắng:

“Là sư mẫu.”

“Hôm ấy, bà khuyên ta nên giao Ương Ương cho nàng.”

“Bà nói mình không phải người mẫu thân tốt. Khi nàng còn nhỏ, bà bận tranh đấu với thiếp thất, để nàng gửi ở nhà ngoại tổ mẫu.”

“Đến khi nàng lớn, bà lại thiên vị huynh trưởng, kìm nén tài hoa và chí khí của nàng.”

“Chính vì thế… nàng mới xem Ương Ương là tất cả. Nàng nhất định sẽ là người mẫu thân tốt nhất thiên hạ.”

“Dù cho hai ta không còn là phu thê, nàng cũng sẽ khiến con bé trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.”

Nước mắt ta tuôn như suối.

Tim như bị nhúng vào nước chanh, vừa chua xót vừa mềm yếu.

Giây phút cuối cùng của đời mình, người mà mẫu thân gọi tên không phải Tạ Bồi Phong, mà là Tạ Thiện Chi!

Không những vậy, người còn vì ta… mà giành về món lễ vật quý giá nhất.

Tuổi trẻ của Lỹ Vũ phần lớn sống trong phủ Thái phó.

Mẫu thân từng đối đãi với hắn chẳng khác nào thân sinh.

“Đây là di ngôn của sư mẫu. Ta không dám kháng nghịch.”

“Càng không thể chỉ vì muốn giữ nàng bên mình, mà khiến Ương Ương chịu thiệt.”

“Dù thế nào đi nữa, ta cũng mong hai mẫu tử nàng sống an ổn.”

Ta cảm thấy may mắn, cũng biết ơn.

Lỹ Vũ cuối cùng vẫn chịu lùi bước, vì nghĩa phu thê tám năm, mà tròn một lời thành toàn.

Từ nay về sau khi gặp lại, ít ra vẫn có thể bình thản dâng nhau một chén trà, trò chuyện đôi câu về hình của Ương Ương.

Giải oán, giải kết.

Mỗi người về với một cuộc sống của riêng mình.

Có lẽ, đây là đoạn kết tốt đẹp nhất.

Hoàng hôn buông xuống, hai bên quan đạo, núi nở đầy hoa dại, trong ánh tà dương đọng thành những vệt vàng mảnh nhỏ.

Xe ngựa lộc cộc lăn bánh.

Ta tựa mình vào khung cửa sổ, lặng lẽ đọc bức thư của Lý Vũ:

“Nghe lời sư mẫu nói, mới hiểu nàng rốt cuộc mong cầu điều gì.

Đáng tiếc thay, thời gian không thể quay ngược.”

Ương Ương bỗng hỏi ta:

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-6.html.]

“Mẫu thân, sau này con còn được gặp phụ thân nữa không?”

Trải qua bao biến cố, Ương Ương dường như lớn hơn rất nhiều.

“Dĩ nhiên là được. Phụ thân con chẳng phải đã hứa, đợi ngày nghỉ sẽ đưa con ra bãi ngựa cưỡi ngựa, thả diều đó sao?”

Ương Ương nắm lấy vạt áo, thần sắc có phần ngập ngừng.

Ta kiên nhẫn vỗ về:

“Ương Ương, tuy ta và phụ thân con đã hòa ly, con mãi là bảo bối của chúng ta. Tình thương của chúng ta dành cho con sẽ không thay đổi.”

“Nếu con muốn về Ninh Viễn Hầu phủ thăm tổ phụ tổ mẫu, chơi với tỷ muội, đều có thể.”

Sau một hồi an ủi, con bé rốt cuộc khôi phục vẻ hoạt bát thường ngày.

Đây chính là bài học đầu tiên ta muốn dạy con.

Đừng đem tháng năm quý báu lãng phí vào oán hận của một người.

Cửu Uyển biệt viện quanh co khúc khuỷu, hành lang cổ kính, vừa hoang sơ vừa thanh nhã, tinh tế mà không mất vẻ mộc mạc.

Ương Ương như con chim nhỏ sổ lồng, ríu rít chạy khắp nơi.

Đại tẩu tới thăm hai mẹ con ta, thấy biệt viện thu xếp ổn thỏa, rốt cuộc cũng yên lòng.

Trước lúc rời đi, nàng nhét vào tay ta một thiếp mời của Trưởng công chúa Du Ninh.

“Nên ra ngoài nhiều một chút. Không thể mãi trốn nơi sơn dã vậy được.”

“Ương Ương rồi cũng phải giao du với các tiểu thư kinh thành.”

Lời nàng khiến ta thoáng hổ thẹn.

Đại tẩu nhìn nhu thuận hiền hòa, thực chất lại có sự kiên cường hơn ta vài phần.

Nàng nói không sai.

Ta Tạ Thiện Chi bất quá chỉ là một phụ nhân đã hòa ly, cũng chẳng có gì phải tránh né.

Yến hội Thanh Lương của Trưởng công chúa Du Ninh, vốn khác hẳn tiệc trà thông thường, mà gần giống một cuộc nhã tụ.

Danh sĩ tề tựu, hoặc đốt hương, hoặc gảy đàn, hoặc ngâm thơ vịnh họa.

Mỗi năm còn biên khắc một quyển Thanh Lương Nhã Tập, thu thập thơ văn họa phẩm.

Ta vừa xuất hiện, liền nên một hồi náo nhỏ.

Không ai ngờ một phụ nhân đã hòa ly lại dám bước chân đến giữa nơi phụ nhân tao nhã như họ.

Trưởng công chúa Du Ninh lại chẳng lấy lạ:

“Lần trước yến hội Thanh Lương, chia tay với Cửu Uyển sơn nhân phong thần tuấn lãng, hôm nay gặp lại… đã hóa thành một vị mỹ nhân kiều diễm rồi sao?”

Thuở chưa xuất giá, ta từng nữ cải nam trang, trà trộn vào yến tiệc, tự xưng “Cửu Uyển sơn nhân”, lưu lại không ít thơ phú.

E rằng khi ấy, nàng đã nhìn ra thân phận ta, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Ta mỉm cười:

“Lúc ấy chưa thành thân, đành che giấu thân phận để còn tìm một mối hôn nhân tốt.”

“Nay thì gả cũng gả rồi, ly cũng ly rồi, còn có gì phải giấu?”

Trường công chúa nhướng mày, hiển nhiên bất ngờ với lời thẳng thắn của ta.

Sau khi Thanh Lương Nhã Tập năm nay được khắc in, Trường công chúa sai người mang tặng ta một bản.

Vừa mở ra, trang đầu tiên chính là bài Hạ vũ sơ tê do ta sáng tác.

Ta thoáng sửng sốt.

Việc thơ ta được chọn không phải điều bất ngờ, được đặt thủ biên thì thực sự ngoài dự liệu.

Bởi những năm trước, vị trí ấy đều là của những bậc lão thành đức cao vọng trọng.

Ưu ái đến thế, khiến người vừa mừng vừa sợ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...