Cành Hồng Trĩu Quả – Chương 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta không đáp, chẳng phải không muốn, mà là không biết bắt đầu từ đâu.

Bao năm xa cách, sao có thể hình thành chỉ trong một ngày?

Khi người chuẩn bị từ bỏ câu hỏi, ta lại bất chợt cất lời:

“Mẫu thân còn nhớ năm ấy, huynh trưởng lấy bài 《Đào hoa táng chí》 con viết, đem ra ngâm tại yến tiệc, khiến khách khứa trầm trồ?”

“Con vì chuyện đó mà tranh cãi với huynh, mẫu thân… đã nói gì không?”

Ta vốn không muốn nhắc lại, lo lần này không nói, về sau sẽ chẳng còn cơ hội nữa.

Mẫu thân ngập ngừng hồi lâu mới đáp:

“Hẳn là ta nói điều gì quá đáng…”

Người quên rồi. Vì những chuyện như thế, đã quá nhiều.

“Người nói: ‘Nữ nhi lấy nhu thuận gốc, lấy trinh tĩnh đức, không phải lấy tài biện năng. Đại huynh con không cố ý, chỉ là bị người khác ép đọc.’”

Mẫu thân sững người, trầm mặc hồi lâu.

Ta khai tâm muộn, học hành lại vượt xa Tạ Bồi Phong.

Mỗi lần tiên sinh khen ta, mẫu thân lại than:

“Nữ nhi thì có cần gì khoa bảng. Giá mà hai đứa đổi trí tuệ cho nhau thì hay biết mấy.”

Cho nên chuyện ấy… Chỉ là khởi đầu cho rạn nứt giữa chúng ta.

Thứ khiến lòng ta hoàn toàn nguội lạnh, lại là một việc khác.

“Mẫu thân… còn nhớ cây trâm ‘Trùng điểu hoa ti’ không?”

“Là lễ thành niên mà tổ mẫu tặng mẫu thân, năm xưa người nói sẽ để dành tặng con khi đến tuổi cập kê.”

“Nhưng cuối cùng Tạ Bồi Phong lại đem trâm đó tặng cho Tạ Thiện Ninh.”

“Lúc ấy, mẫu thân nói gì?”

Vẻ ôn nhu nơi mẫu thân chợt đông cứng.

Chuyện này, người không quên.

Vì khi đó ta và huynh trưởng đã tuyệt , huynh muội từ đó đoạn tuyệt.

Thuở nhỏ, mẫu thân bận rộn tranh giành với dì Dinh, ta phần lớn được tổ mẫu nuôi nấng.

Khi ta cập kê, tổ mẫu đã qua đời hơn một năm.

Cây trâm ấy, là bà để lại cho mẫu thân. Mà mẫu thân từng hứa sẽ truyền lại cho ta.

Đó không chỉ là một món trang sức, mà là lời chúc phúc cuối cùng của bà.

Ta từng nghĩ, đeo cây trâm ấy trong lễ thành niên, có thể bù đắp phần nào tiếc nuối tổ mẫu không thể cùng dự lễ.

Vậy mà, khi Tạ Bồi Phong tặng nó cho Tạ Thiện Ninh… Ta gần như phát điên, rút kiếm đuổi c.h.é.m hắn.

Mẫu thân lại nói:

“Nữ nhi mà cầm kiếm dọa người thì ra thể thống gì!”

Tạ Bồi Phong thì mỉa mai:

“Nàng ấy còn dám chĩa kiếm vào phụ thân, ta là cái thá gì!”

Mẫu thân quát:

“Còn không mau bỏ kiếm xuống! Ngươi như vậy, có chút nào là vẻ nữ nhi? Cũng khó trách huynh trưởng con che chở cho nữ nhi nhà khác!”

Người trách ta.

Rõ ràng là huynh trưởng sai, mọi sự tức giận, mẫu thân đều trút lên ta.

Thậm chí… Chuyện ta khi xưa giơ kiếm về phía phụ thân, cũng bị lãng quên.

Năm đó, tổ phụ tặng ta một thanh bảo kiếm xinh đẹp, khi ta mang về, đúng lúc thấy phụ mẫu cãi nhau.

Phụ thân lật đổ bàn, mảnh sứ vỡ đầy đất. Mẫu thân thất kinh, lảo đảo né tránh.

Ta rút kiếm, chỉ thẳng vào phụ thân:

“Ngài muốn gì?! Định thủ với nương ta sao?!”

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-5.html.]

Phụ thân sững người, biết mình lỡ lời trước mặt con cái, liền đen mặt rời khỏi chính viện.

Khi ấy… Mẫu thân ôm chặt lấy ta, khóc nức nở.

Còn Tạ Bồi Phong chỉ đứng đó… mắt lạnh quan sát.

Rõ ràng ta so với Tạ Bồi Phong càng mẫu thân hơn, người lại thương nhất, vẫn là huynh trưởng ta.

Rõ ràng hắn chỉ biết khoanh tay đứng nhìn khi phụ mẫu cãi nhau, vậy mà người lại xem hắn như chỗ dựa duy nhất đời mình.

Cũng từ dạo ấy ta âm thầm thề rằng: từ nay về sau, không còn thương mẫu thân nữa.

Không thương, thì sẽ không bị tổn thương.

Đêm nay, mẫu thân trọng bệnh, ta vốn không nên nói những lời như vậy.

Nhưng lòng ta nghẹn đắng, nhịn không được.

Ta muốn cho thiếu nữ Tạ Thiện Chi năm xưa một lời giải thích.

Muốn nói với nàng rằng: Ngươi không chỉ là nữ nhi của ai, thê tử của ai.

Ngươi là chính ngươi, là Tạ Thiện Chi!

Ngươi không cần tiếc nuối vì không phải là nam nhi, không cần áy náy vì không thể chỗ dựa cho mẫu thân.

Chỉ cần bản thân đủ nhiều, thì gió mưa trần thế cũng chẳng thể khiến ngươi gục ngã.

Sau khi ta dứt lời, mẫu thân chỉ trầm mặc không đáp.

Mẫu tử chúng ta lặng lẽ cùng nhau chờ trời rạng, nhìn cây thị già cao vút ngoài tường viện.

Nghe nói, cây ấy được trồng khi ta chào đời, do chính phụ thân và mẫu thân tay trồng tay tưới.

Ý nguyện cầu “sự sự như ý, phúc thọ song toàn”.

Ít nhất là khi ấy… họ từng thật lòng thương ta.

Khi ánh bình minh dần ló rạng, lòng ta cũng không còn chấp niệm với thiên vị của người.

Chỉ hy vọng người có thể vượt qua kiếp nạn này.

Ta và đại tẩu ngày đêm túc trực, lo thuốc thang canh bệnh.

Thái y bảo: “Tiết Thanh Minh này chính là cửa ải. Nếu qua được, thì là thoát rồi.”

Thế … chính ngày thứ ba của Thanh Minh, mẫu thân lặng lẽ lìa trần.

Sáng sớm hôm ấy, đại tẩu đang hầu cạnh, người bỗng hỏi:

“Thiện Chi đâu rồi?”

Đại tẩu đáp: “Muội ấy canh người suốt đêm, vừa mới về nghỉ ngơi, để con đi gọi muội ấy ngay.”

Mẫu thân lại bảo:

“Không cần… để con bé ngủ thêm một lát.”

Nói đoạn chưa đến một khắc, người liền trút hơi thở cuối cùng.

Không đợi ta tỉnh lại.

Ta òa khóc đến vỡ òa:

“Tại sao? Thái y chẳng phải nói qua Thanh Minh là qua cửa tử sao? Tại sao lại như vậy? Đồ lang băm người!”

Đại tẩu ôm lấy ta, nghẹn ngào rơi lệ.

Không ai trả lời nổi câu hỏi của ta.

Ta từng nghĩ rằng, một khi tự tay bóc tách lớp sẹo giữa hai mẫu tử, ta sẽ thoải mái hơn.

Nhưng đến khi người khuất, ta mới thấu hiểu.

Điều ta muốn, là người sống.

Dù cho oán hận chưa tan, nút thắt chưa gỡ, chỉ cần người còn… lòng ta vẫn còn chỗ nương tựa.

Tang lễ của mẫu thân, long trọng mà trầm mặc.

Ta mặc đồ tang, đọc tế văn, từng chữ nghẹn ngào mang theo lệ sầu.

Chỉ tiếc, còn mà người đã khuất những thương nhớ và tiếc nuối ấy, cuối cùng chỉ có thể hóa thành một làn khói xanh, theo gió bay về chín suối.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...