Cành Hồng Trĩu Quả – Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Lý Vũ bất quá muốn có nam tự để kế thừa gia nghiệp. Tâm hắn, vẫn ở trên người ngươi. Ngươi không cần hoảng loạn, càng không thể tự tay đẩy hắn ra, để tiện nhân khác ngư ông đắc lợi.”

Mẫu thân ân cần khuyên nhủ, lòng ta chỉ cảm thấy phiền muộn.

Chỉ muốn rời khỏi nơi ấy cho sớm.

Một lần bất trung, cả đời không thể dụng.

Ta không phải mẫu thân, sẽ không đem thanh xuân quý báu vùi lấp bên cạnh một người sai trái.

Rời chính viện, bất ngờ bắt gặp phụ thân đứng nơi cửa nguyệt môn chờ ta.

Ta cứ ngỡ ông đã về viện của Dinh di nương rồi.

Thân hình ông gầy gò, sắc mặt đầy u sầu khó khuây:

“Phụ thân có lỗi với con, có lỗi với mẫu thân con. Nửa đời qua chưa từng hối hận, đến hôm nay mới hiểu, chính sự bạc của mình đã tổn thương biết bao người…”

“Phụ thân không được tấm gương tốt, mới để hiền tế ta dám vô tư nữ nhi của ta như vậy.”

Ta kinh ngạc nhìn ông, bỗng thấy vị phụ thân xưa nay nghiêm nghị đường bệ, giờ cũng như mẫu thân, lưng còng như gỗ mục.

“Nếu con thật lòng muốn hòa ly, phụ thân sẽ thay con nói với Lý Vũ kia. Chỉ là… còn Ương Ương, phải tính thế nào đây?”

Hy vọng bùng cháy trong ta.

Ta vội vén váy, quỳ xuống, dập đầu khẩn cầu:

“Xin phụ thân chủ cho nữ nhi! Nhà họ Lý trọng nam khinh nữ, về sau nhất định không thể đối đãi tốt với Ương Ương.”

“Nữ nhi nguyện dùng mười cửa hiệu trên phố Thanh Loan để đổi lấy quyền nuôi dưỡng Ương Ương. Tương lai nếu con bé gả đi, con cũng nguyện để con bé xuất giá từ phủ họ Lý.”

Có câu: Thà theo mẹ ăn mày, còn hơn theo cha quan.

Ta muốn mang Ương Ương đi không phải để cướp đoạt họ tên của nó, mà bởi ta không yên tâm giao con cho kẻ khác.

Nhưng đời người luôn coi trọng huyết mạch và danh phận.

Ta mang con đi, chẳng khác nào bạt tai vào thể diện họ Lý.

Ta từng tính lấy tiền tài ép họ nhường bước, vậy chính là đoạn tuyệt với nhau.

Ta có thể không màng, ta sợ… sợ Ương Ương lớn lên sẽ trách ta.

Phụ thân ta… Đời này xem trọng nhất là hai người học trò: một là Hoàng thượng, một là Lý Vũ.

Ông nguyện vì ta mà ra mặt, tức là dùng mối thâm sư đồ ấy để đổi lấy công bằng cho nữ nhi của mình.

Nước mắt của ta từng giọt rơi xuống phiến đá xanh, tung tóe như hoa, âm vang như ngọc vỡ.

Thì ra… phụ thân vẫn quan tâm đến ta.

Chỉ tiếc, ta đã trưởng thành.

Không còn là bé năm xưa đứng trong ánh tà dương, mong được phụ mẫu thương nữa rồi.

Trước khi rời đi, ông nói thêm:

“Con đừng trách mẫu thân con. Cuối cùng vẫn là ta phụ lòng mọi người.”

Ta ngẩng đầu nhìn bóng lưng ông khuất dần, tóc mai ba nghìn sợi bạc, bay giữa trời tuyết…

Tựa như giữa cõi thế gian mênh mông, chỉ còn một mình ông, bước đi độc.

Ta không biết phụ thân đã nói gì với Lý Vũ, chỉ biết ông nhốt mình trong thư phòng ba ngày liền.

Đến khi bước ra, tay cầm một bức thư hòa ly.

Giấy hoa văn loan phượng, nét mực cứng đọng, lại xen lẫn hỗn loạn.

Tám chữ “can sa ác hợp vĩnh vô thử kỳ ” như bị vật gì ướt, mực loang thành vết như mây đen dày đặc.

[Cát khô nắm lại, chẳng thể thành hình; từ nay tuyệt chẳng còn ngày ấy.]

Hắn cuối cùng cũng chấp thuận hòa ly.

Nhưng ra điều kiện là Ương Ương phải lưu lại phủ Ninh Viễn Hầu.

[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-3.html.]

Ta mỗi tháng chỉ được gặp con một lần.

Dù ta khẩn cầu, hay đưa ra điều kiện đổi bằng sản nghiệp, hắn cũng không chịu nhượng bộ thêm.

Một cuộc hòa ly, rung cả thành.

Khi ta đã sức cùng lực kiệt, thì bất ngờ truyền đến tin mẫu thân lâm trọng bệnh.

Hôm ấy vừa qua giờ Tuất, khắp viện đèn đuốc dần lên.

Lý Vũ đột ngột xông vào, sắc mặt căng thẳng, đối diện ta lại như muốn nói rồi lại thôi.

Ta cảm thấy không ổn, tim đập hụt một nhịp.

“Nhạc mẫu phát bệnh cũ, mau theo ta về phủ Thái phó!”

Hắn vẫn mặc triều phục, hẳn là đang cùng phụ thân luận sự.

Mẫu thân bệnh đã lâu, chính viện quanh năm đầy mùi dược.

Nhưng bà chưa từng kinh phụ thân.

Lần này đã kinh , e rằng… là người hầu hoảng loạn, hoặc là… đã đến lúc lo hậu sự.

Tâm trí ta rối loạn, đứng ngây tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Chỉ mấy ngày trước, ta còn vì chuyện hòa ly mà giận bà.

Thậm chí từng oán rằng…

Phụ thân còn hiểu ta nhiều hơn hiểu bà.

Phủ Thái phó đèn sáng như ban ngày, hạ nhân chạy ngược xuôi.

Trong chính phòng, huynh trưởng và đại tẩu đứng chầu bên giường.

Ngay cả phụ thân cũng sắc mặt nghiêm nghị, đứng chắp tay bên cửa sổ.

Trên giường, mẫu thân sắc mặt tái nhợt như giấy sáp, hôn mê mà lông mày vẫn nhíu chặt.

Lòng ta như bị đá đè, chìm xuống tận đáy.

Năm xưa va chạm, tựa như sương phủ rêu xanh, mãi không tan được.

Nhưng…

Mẫu thân còn, thì nhà còn.

Mẫu thân còn, thì mọi mâu thuẫn, vẫn còn cơ hội hóa giải.

Đại tẩu bước tới, nắm lấy tay ta đang run nhẹ, truyền sang một chút ấm áp.

Lúc ấy, ta mới biết mình đã khóc từ lúc nào.

“Ngươi còn mặt mũi khóc sao? Mẫu thân chẳng phải vì chuyện của ngươi mà lo nghĩ đến phát bệnh ư?”

Là huynh trưởng ta Tạ Bồi Phong.

Từ nhỏ đến lớn, chúng ta thường xuyên tranh cãi, không ai nhìn vừa mắt ai.

Chỉ có lần này.

Trước lời trách móc cay nghiệt ấy, ta lại chẳng thể thốt ra một lời biện bạch.

Lý Vũ tiến lên một bước, tựa hồ muốn chắn ta sau lưng.

Đúng lúc ấy, mẫu thân khẽ rên một tiếng, mọi người vội vã vây quanh giường bệnh.

Bà chậm rãi mở mắt, thanh âm yếu ớt như tơ:

“Bồi Phong, không được giận dữ với muội con… bệnh của ta, trong lòng ta tự biết.”

Tạ Bồi Phong không phục, tức giận nói:

“Lúc này rồi, mẫu thân còn che chở cho nó?!”

Mẫu thân nhíu mày, toan nói thêm, đại tẩu đã quát lớn:

“Đến nước này, huynh còn tranh hơn thua với Thiện Chi? Nhất định phải chụp lên đầu muội ấy tội ‘bất hiếu’ huynh mới vừa lòng sao?!”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...