Xuân yến vừa tàn, ta liền hướng tướng công Lý Vũ thỉnh cầu hòa ly.
Hắn từ chối tức thì, hắn cho rằng ta chẳng qua lấy việc này uy h.i.ế.p hắn muốn hắn đuổi ả vũ cơ tên Chân Nương đi.
“Bất quá chỉ là một vũ cơ do đồng liêu tặng, nàng cần gì phải lớn chuyện đến thế? Phải biết rằng nước đổ rồi thì khó thu, lời này nói nhiều phu thê chúng ta cảm tự nhiên sẽ rạn nứt.”
Hắn chưa từng hỏi qua ta, đã tự tiện thu nhận vũ cơ kia thế lại không tính là rạn nứt?
Còn ta chỉ nói một câu, liền thành kẻ hủy cảm phu thê?
Nếu nghĩa phu thê yếu ớt đến thế, thì cũng chẳng đáng để lưu luyến!
Ta không muốn cùng hắn tranh cãi, chỉ phân phó tỳ nữ Tang Chi chuẩn bị sẵn của hồi môn, rồi thu xếp gia sản, lo liệu việc hòa ly.
Những cuộc cãi vã vô nghĩa thế này, ta từ nhỏ đã quá quen.
Phụ mẫu ta, từ khi ta mới sinh ra đã không ngừng tranh chấp, suốt mấy chục năm, cuối cùng cũng chẳng phân được đúng sai, chỉ khiến một đoạn phu thê vốn đã lung lay, hoàn toàn tan vỡ.
Ta không muốn bản thân cũng hóa thành kẻ mặt mày dữ tợn trong những lời tranh cãi.
Cũng chẳng muốn để nữ nhi của ta tiểu Ương Ương giống ta năm xưa, tận mắt chứng kiến song thân từ hóa hận, từ ân thành thù.
Nhưng chuyện phu thê, vốn chẳng do một mình ta quyết định.
Khi khởi đầu, công công bà bà còn trách mắng Lý Vũ đôi câu, ra vẻ bênh vực ta.
[Công công bà bà : cha chồng mẹ chồng]
Dần dà, thấy ta cứ cứng đầu không nghe, công công liền chẳng kiêng dè mắng thẳng:
“Ghen tuông là gốc rễ của loạn nhà. Trăm năm gia giáo nhà họ Tạ các người, cũng chỉ đến thế là cùng.”
Mặt ta thoáng trắng bệch, trong lòng nảy sinh chút lui bước.
Lời ấy mà truyền ra, ta chính là tội nhân thiên cổ của họ Tạ, e rằng cả muội muội, cháu trong tộc đều bị liên lụy.
Kéo lê thân thể mỏi mệt trở về Quan Sư Viện, tiểu nha đầu Ương Ương đang chơi đan dây.
Nó thấy ta liền cau mày, bĩu môi, giọng không vui:
“Rõ ràng là phụ thân sai, vì sao lại bắt mẫu thân vào chính viện nghe trách mắng?”
Ma ma ở bên cạnh giải thích:
“Phu nhân dù chính thê thì cũng như chúng ta hạ nhân chúng ta vậy, có buồn bực cũng không được buông bỏ trách nhiệm. Phu nhân chỉ là chưa nghĩ thông, vài hôm nữa sẽ ổn, tiểu thư chớ lo.”
Ta vịn vách tường, suýt không đứng vững.
Ương Ương còn nhỏ đến vậy, đã phải học chủ mẫu danh môn, ngay cả hỷ nộ ái ố cũng chẳng do mình định đoạt.
Ta không thể lui bước.
Nếu ta lùi, vậy Ương Ương biết dựa vào ai?
Lẽ nào để nữ nhi của ta cả đời như tơ liễu quấn cành cao, sống c.h.ế.t đều tùy vào lòng người?
Xuân tiết rét ngầm, đêm yên tĩnh sâu thẳm.
Ta ngồi dưới đèn, lật xem sổ sách cùng hồi môn.
Phụ thân ta là Thái phó đương triều, thanh quý vô cùng.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/canh-hong-triu-qua/chuong-1.html.]
Mẫu thân là độc đinh của Kính Quốc công, là một kim chi ngọc diệp.
Năm ta xuất giá, mười dặm hồng trang rực rỡ, phú quý bậc nhất kinh thành.
Mấy năm hôn nhân cần mẫn vun vén, khiến tài sản sẵn có lại càng thêm gấp bội.
Đó là chỗ dựa để ta đứng vững nơi phủ Ninh Viễn hầu, cũng là hậu thuẫn để ta dứt khoát hòa ly.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Lý Vũ mang theo hơi lạnh sải bước vào phòng, thấy sổ sách đầy bàn thì thoáng sững sờ.
Sau đó lại đoán ra điều gì, hàn khí quanh thân hắn như đọng sương dâng khắp.
“Nàng thật sự muốn hòa ly? Chỉ vì một vũ cơ thôi sao? Nàng thử nhìn xem các vị đồng liêu quan với ta, ai chẳng tam thê tứ thiếp?”
Ta mím môi không nói.
Quả thực chẳng thể đem người trước mặt, nối liền với thiếu niên mười tám từng trèo tường vào an ủi ta năm nào.
Lâu sau, hắn thở dài trầm thấp:
“Nếu nàng thực sự không thích, vậy thì đuổi Chân Nương kia đi. Cùng lắm đến cáo lỗi với Thượng thư họ Triệu một phen là được!”
Câu cuối ấy… Hắn rõ ràng có thể không nói.
Nhưng hắn lại cố nói ra.
Đủ thấy, dù là chịu nhượng bộ, trong lòng vẫn không cam tâm.
Năm thứ ba sau khi thành thân, ta sinh ra Ương Ương.
Bà bà chỉ liếc mắt một cái rồi bỏ đi. Ta mang lòng uất ức, nói với Lỹ Vũ.
Hắn lại bảo rằng: “Mẫu thân đã lớn tuổi nên luôn mong chúng ta có đích tử, nàng chớ nghĩ nhiều.”
Năm thứ năm, ta chủ trì lễ tế giao thừa, mệt nhọc quá độ mà sinh non. Qua tết Nguyên tiêu, bà bà liền đón cháu bên nhà mẫu thân của bà vào phủ.
Lý Vũ lại nói: “Mẫu thân là vì lo chuyện con nối dõi, nàng nên bao dung thêm chút.”
Năm thứ sáu, đến lượt hắn cũng nóng lòng, giả vờ trêu ghẹo:
“Bằng hữu đều cười ta sợ nàng, cứ thế mãi, mặt mũi ta biết để vào đâu?”
Chỉ hai ngày trước xuân yến, hắn còn kể chuyện đại nhân họ Tần ở Hộ bộ bị phu nhân đuổi ra khỏi phòng vì nạp thiếp.
Rồi bình luận rằng:
“Thật là một người chỉ biết ghen tuông, nàng nên tránh xa kiểu người như vậy.”
Nghĩ đến đây, lòng ta từng tấc từng tấc lạnh đi.
Chân Nương kia chẳng qua chỉ là cây rơm cuối cùng đè sụp đoạn cảm này.
Thứ khiến ta hoàn toàn c.h.ế.t tâm, chính là do hắn chưa từng thực sự hiểu ta, tôn trọng ta!
“Chuyện nghĩa phu thê giữa ta và ngươi đã đoạn tuyệt, liên quan gì đến Chân Nương? Nàng ta thân như phù dung trôi nổi, các người nếu đã tự xưng là bậc đại nhân, coi việc đưa đón nàng như món quà…”
“Cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy rốt cuộc nàng muốn gì?!”
Lý Vũ chợt nổi giận, ngắt lời ta, trán nổi gân xanh, khiến người nhìn cũng thấy sợ hãi.
Bạn thấy sao?